Trọng Sinh Lần Này Nhất Định Không Yêu Ngươi - Chương 52
Cập nhật lúc: 2025-02-06 21:12:56
Lượt xem: 66
Đế Kinh.
Đông Hoa Môn vừa mở, một hàng thái giám mặc đồ màu chàm vội vàng chạy bước nhỏ đi vào.
Một đường băng qua quảng trường rộng lớn được lát đá xanh, khom mình trước tấm bàn long bằng cẩm thạch trải dài suốt những bậc thang dẫn đến Tiền Tam Điện, xuyên đến Đoạn Hồng Kiều được điêu khắc tinh mỹ bắc qua hồ Kính Thủy xanh mướt rộng lớn với những tiểu cảnh non bộ hùng vĩ để vào bên trong Nội đình.
Tuyết mai trong Ngự Hoa Viên lúc này vẫn còn nở rộ, chỉ một cơn gió nhẹ thoảng qua đã rơi rụng lả tả xuống đất khiến cung nữ quét dọn không xuể.
Những bước chân vội vàng dẫm lên xác hoa khiến hương thơm ngào ngạt bao trùm cả một dải đất rừng mênh mông.
Bước qua cổng Thái Hòa môn, theo một đoạn Trường Lang ngoằn ngoèo với những cây cột được sơn son thếp vàng, nhóm thái giám cũng đến được trước Ngự Thư Phòng.
Không dám kinh động đến thánh thượng, bọn họ chỉnh lại mũ mão, vuốt phẳng nếp áo đã nhăn nhó vì đường xa mệt mỏi, hành lễ trước sân đình hắng giọng xin cầu kiến.
Lưu Chỉ quắc mắt nhìn hai rương gỗ sau lưng những người này, biết bọn họ đang trên đường làm công vụ, phất tay ra hiệu chờ một chút.
Cánh cửa gỗ màu đỏ ốp giấy mây dày dặn vẽ họa tiết chìm bật mở, nam tử trong trang phục mãng bào màu tím sẫm thêu giao long bằng chỉ vàng kéo dài từ hai bên hông đến cánh tay áo. Đầu đội mũ cánh chuồn nạm vàng, chính giữa đính kim hoa bọc bên ngoài viên ngọc trai cỡ đại.
Điều đặc biệt khiến mọi người phải nán lại ánh nhìn một chút trên người này chính là bông hoa lan màu trắng được cài trên n.g.ự.c áo.
Nghe nói là vì tưởng niệm một vị tri kỷ đã mất cách đây năm nay.
Tình sâu nghĩa nặng đến nhường này, có khác gì để tang thê tử kết tóc se duyên đâu chứ.
“Ngự sử đại nhân vạn an.”
Diệp Thanh trước đây đã nổi tiếng là người thanh lãnh, mấy năm gần đây càng thêm nghiêm nghị khắc kỷ, nghe thấy có người chào mình cũng chỉ lạnh nhạt gật đầu có lệ rồi rời đi ngay.
Hèn chi đã hai mươi tám tuổi rồi mà vẫn chưa thành thân.
Mặc dù có khá nhiều đại gia tộc cũng ngấp nghé muốn kết thông gia với họ Diệp nhưng nhìn nét mặt như diêm vương địa ngục kia, chẳng mấy cô nương nào dám đến gần bắt chuyện.
Huống chi ai cũng biết trong lòng vị Diệp đại nhân này có một hồng nhan tri kỷ không thể nào quên, ai lại muốn đ.â.m đầu vào hố sâu tuyệt vọng này chứ.
Nghĩ đến đây, Lưu Chỉ thở dài, ánh mắt bất giác hướng vào trong phòng.
Đúng là bi kịch, một người mất, hai người đau, kéo theo cả đám nô tài bọn hắn lo âu sầu muộn.
“Bệ hạ, Lệnh Hoa Sứ xin cầu kiến.”
“Trẫm đã nói không cần rồi mà, các ngươi mắt mù tai điếc hết rồi ư?”
Giọng nói trầm thấp mang đầy sự bực dọc vang lên.
Trên đài, trước thư án rộng rãi làm bằng gỗ đàn hương trăm năm điêu khắc đầu rồng tinh xảo là nam tử mặc long bào huyền sắc. Thân hình cao lớn lực lưỡng trong làn da trắng nhợt nhạt cùng đôi mắt đen đặc sâu thẳm phát ra d.a.o quang mạnh mẽ như đồng tử của loài bò sát thống trị vùng đầm lầy càng tăng thêm vẻ u tối và hiểm độc của người này.
Điểm đặc biệt khiến vẻ đẹp diễm lệ đậm chất quỷ dị của hắn nhuốm chút sự mềm mại chính là lọn tóc bạc hai bên thái dương, chúng khiến khí chất bạo liệt của hắn trở nên mệt mỏi và uể oải, như một người đã trải qua quá nhiều chuyện tang thương đến mức không còn thiết tha gì cõi trần tục này nữa.
Uông đại giám đang hầu bên cạnh, nhỏ nhẹ khuyên nhủ: “Chỉ là hình thức mà thôi, dù sao đi nữa hậu cung trống vắng đã lâu, tang kỳ đã mãn, nếu không tuyển tú e là sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của hoàng thượng, cũng gây bất mãn trong thế gia đại tộc.”
Nghe đến đây, Tiêu Cảnh Hoằng xoa mi tâm, đáp ứng cho đám người đứng chờ bên ngoài từ nãy đến giờ được phép vào trong Ngự Thư Phòng trong vẻ mặt phiền não.
Biết Tiêu Cảnh Hoằng không có hứng thú muốn tổ chức tuyển tú, Uông đại giám đã nghĩ ra một phương án, đó là yêu cầu các gia tộc có con gái thanh tú xinh đẹp đến độ tuổi cưới gả cung cấp tranh họa chân dung cho hoàng tộc xem xét kiểm tra trước.
Nếu vượt qua vòng sơ tuyển thì lúc đó sẽ nhận được lệnh bài mời vào cung để tiến hành trổ tài trực tiếp.
“Đây là đích nữ của Lại bộ thị lang, Trầm Như Tuyết.”
Lệnh Hoa Sứ hắng giọng nói một hơi liệt kê từ tiểu sử đến sở trường sở đoản sở thích của mỹ nhân trong tranh.
“Tiếp theo là quý nữ của phủ doãn Định Châu…”
“Trưởng nữ của hiệu úy Thanh Thành…”
Uông đại giám và Lưu công công lấm lét nhìn lên mặt rồng, biết hắn không có nhiều nhẫn nại trong chuyện này, vội vàng hỗ trợ Lệnh Hoa Sứ bày tất cả tranh vẽ chân dung ra sàn nhà để Tiêu Cảnh Hoằng nhìn lướt qua một cái.
Chứ nếu cứ để tên Lệnh Hoa Sứ đứng đây ba hoa một hồi có khi Tiêu Cảnh Hoằng lại không chịu được mà cho người lôi bọn họ xuống đánh trượng thì chết.
Thế thì cả Nội vụ phủ sẽ chẳng có ai dám đảm nhận vị trí Lệnh Hoa Sứ này nữa.
Truyện được đăng tải bản đầy đủ nhất tại page Ổ Mèo Mụp Sữa, like và follow page để ủng hộ truyện nha.
“Không cần đâu, tất cả đều không đạt.” Tiêu Cảnh Hoằng khó chịu xua tay, chuẩn bị cầm bút lông sói lên tiếp tục phê duyệt tấu chương.
“Hoàng thượng nhìn qua thêm một lần nữa đi, ở đây còn chục bức họa nữa là xong rồi.”
Uông đại giám ra sức năn nỉ, ông ta đã được Tiên đế gửi gắm phải chăm sóc cho hoàng thượng, không thể nào phụ tấm lòng của người quá cố, nếu không có xuống suối vàng ông ta cũng không có mặt mũi nhìn đến người của gia tộc Tiêu thị.
Ít nhiều gì đối với Tiêu Cảnh Hoằng, Uông đại giám cũng có vị trí nhất định, nghe ông ta nài nỉ đến thế, hắn đành phải mệt mỏi nhướng mày, hướng mắt về những bức họa đủ màu sắc.
Cho đến khi bức họa cuối cùng được lật giở, đột nhiên Tiêu Cảnh Hoằng trợn mắt, đứng bật dậy khỏi ghế rồng.
“Quý nữ của huyện chủ Lộc Thành, Bàng Trân Trân, năm nay 18 tuổi..."
Hành động đột ngột của hắn khiến Lưu Chỉ và Uông đại giám hoảng hồn, vội vàng quay lại nhìn xem.
“Đây là…”
“Không phải.” Uông đại giám có mắt nhìn người, sau khi quan sát kỹ lưỡng thì lắc đầu: “Nhìn sơ qua thì giống, nhưng không phải. Huống gì…”
Nói đến đây ông ngập ngừng nhìn lên đế vương đã đỏ quạch hai mắt: “Người đó đã qua đời năm năm trước rồi, hoàng thượng.”
Tiêu Cảnh Hoằng không đáp lời ông, chỉ trầm lặng vuốt ve đôi mắt cười của người trong tranh.
“Đúng là không phải nàng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-lan-nay-nhat-dinh-khong-yeu-nguoi/chuong-52.html.]
Nói xong hắn giật phăng bức họa xuống đất, trở về thư án tiếp tục công việc dang dở.
Uông đại giám thở dài, phất tay cho nhóm Lệnh Hoa Sứ lui xuống, còn mình và Lưu Chỉ ở lại hầu hạ thánh nhan.
Lưu công công còn trẻ tuổi, tính ra vẫn có chút bạo gan hỏi nhỏ một câu: “Chẳng lẽ hơn một tranh bức họa mỹ nhân, hoàng thượng không chọn được ai ư?”
Uông đại giám trợn mắt nhìn y một cái sắc lẻm, Lưu Chỉ vội vàng chống chế: “Đã năm năm rồi, nếu đợt tuyển tú này lại không có kết quả, thế nào quan lại trong triều cũng làm ầm ỹ…”
“Hay là hoàng thượng nhẫn nhịn một chút, chọn đại vài người mới bổ sung vào hậu cung, coi như trấn an đám người kia, có được không?”
Chuyện này Uông đại giám làm sao không nghĩ đến, nhưng mỗi lần đề cập đến, vẻ mặt của hoàng đế lại phủ sương đen lạnh lẽo.
Thế nhưng lần này lại có bất ngờ ngoài dự đoán.
Tiêu Cảnh Hoằng không nổi nóng ném tấu chương và y như những lần trước mà chống bút suy tư một hồi.
“Gọi Thôi Minh và Thương Liễu đến đây.”
“Sao cơ?”
Tiêu Cảnh Hoằng giũ tay áo, chậm rãi nói; "Không phải các ngươi muốn trẫm tuyển tú sao?"
Nói đoạn, hắn quay sang nhìn Thôi Minh và Thương Liễu thoắt ẩn thoắt hiện đang quỳ trên nền thảm lông cừu thượng hạng, phất tay ra lệnh: "Chuẩn bị đi, mấy ngày nữa trẫm sẽ khởi hành đến Lộc Thành."
“Hoàng thượng muốn vi hành ư?”
Tiêu Cảnh Hoằng đứng dậy, trước khi men theo một đường hầm nối với giá sách trong Ngự Thư Phòng vẫn còn tốt bụng để lại một câu trả lời: “Nếu đã vậy thì trẫm cũng đành nghe theo các ngươi nhưng phi tử của trẫm phải chính tay trẫm tự tìm về.”
Lưu Chỉ nhìn qua Uông đại giám thở dài thườn thượt.
Hai người bọn họ sao không hiểu được lòng đế vương.
Cuối cùng thì người kia vẫn còn ảnh hưởng đến hắn nhiều lắm.
Truyện được đăng tải bản đầy đủ nhất tại page Ổ Mèo Mụp Sữa, like và follow page để ủng hộ truyện nha.
Nếu không làm sao có chuyện vừa nhìn thấy bức tranh họa chân dung Bàng Trân Trân, con gái huyện chủ Lộc Thành, Tiêu Cảnh Hoằng lại thay đổi thái độ như thế chứ.
Thôi, vậy cũng tốt, miễn sao hoàng thượng của bọn họ chịu mở lòng thì người nào cũng được cả.
Dù cho là thế thân cũng tốt, coi như thỏa lòng nhớ nhung.
“Chuyện này phải giữ kín, đừng để cho ai biết. Đặc biệt là Ngự sử đại nhân và bên Trường Xuân Cung.”
Uông đại giám nắm giữ phượng ấn trong tay, năm năm qua đi vẫn chưa hề có động thái giao nộp cho Trường Xuân Cung.
Dù sao thì hoàng đế vẫn còn trọng dụng ông, vả lại Uông đại giám nhìn ra được Tiêu Cảnh Hoằng không hề có ý định cất nhắc vị quý phi họ Văn đó mặc cho phe cánh nhà họ đã mấy lần ẩn ý dâng tấu thỉnh hoàng đế phong hậu.
Ai bảo lúc trước khi nạp vào hậu cung, tất cả mọi người đều đặt cược Văn Thục Nhàn sẽ trở thành mẫu nghi thiên hạ chứ.
Giờ thì hay rồi, đã năm năm trôi qua, dù chỉ một lần được hoàng thượng lật thẻ bài cũng không có, vị quý phi ở Trường Xuân Cung kia e rằng là bít cửa để thăng vị rồi.
Uông đại giám dù gì cũng là người chăm sóc cho Tiêu Cảnh Hoằng từ khi hắn chỉ còn là một đứa trẻ, ông hiểu tính cách của người này.
Nếu hắn đã không quyết định điều gì chứng tỏ trong đó có ẩn tình.
Vậy thì Uông đại giám cần phải cẩn trọng hơn nữa với Trường Xuân Cung.
Truyện thuộc về nhà Ổ Mèo Mụp Sữa và được đăng tải trên page cùng với MonkeyD, vui lòng đọc truyện tại trang chính chủ.
Còn về phía Diệp Thanh…?
Uông đại giám rất kính trọng chàng.
Vị ngự sử đại nhân là người không thể thiếu trong bộ máy quyền lực và thống trị ở triều đại của Tiêu Cảnh Hoằng.
Uông đại giám không mong muốn lại xảy ra chuyện quân thần phân tranh vì một nữ tử.
Năm năm trước, khi xảy ra chuyện kia là đã quá đủ với bọn họ rồi.
Lưu Chỉ hiểu nỗi lo lắng của Uông đại giám, lập tức gật đầu: “Đại giám yên tâm, nô tài sẽ sắp xếp đâu ra đó.”
Ba ngày sau, lúc trời còn tờ mờ sáng, một chiếc xe ngựa với vẻ ngoài bình thường nhẹ nhàng kín đáo rời khỏi Đế Kinh.
Tiêu Cảnh Hoằng ngồi trong khoang xe rộng rãi xa hoa, trên tay là bức họa đã nhàu nhĩ vì bị người vò nát.
Thứ khiến hắn chăm chú ngắm nhìn không phải nữ tử trong tranh mà chính là túi thơm nàng đang đeo bên hông.
Rất quen thuộc.
Họa tiết này, kiểu thêu này, cả cách thắt nút, hắn đã từng nhìn thấy.
Ngày ấy, nàng đã tặng cho Diệp Thanh một cái, cho đến bây giờ, dù đã sờn cũ, chàng vẫn mang bên mình không rời không bỏ.
Bàng Trân Trân à?
Tiêu Cảnh Hoằng muốn đích thân đến gặp người này.
Trên đời có thể có trường hợp người giống người, nhưng ngay cả túi thơm cũng giống thế thì hắn không tin.
Tô Y Điềm, chính tay hắn đã chôn cất nàng vào hoàng lăng.
Trừ phi nàng có thể đội mồ sống dậy.
Hoặc căn bản nàng không chết, cái xác cháy đen đó, không phải là Tô Y Điềm.
Chiếc xe ngựa vừa khuất bóng, một thân ảnh màu đen cũng rời đi, quay đầu chạy về hoàng thành.