Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng Sinh Lần Này Nhất Định Không Yêu Ngươi - Chương 53

Cập nhật lúc: 2025-02-13 13:03:07
Lượt xem: 34

Lộc Thành ngày nào cũng mưa rả rích.

Nói không ngoa thì có thể so sánh lượng mưa của Lộc Thành chiếm đến bảy phần của toàn bộ Bắc Bình quốc.

Con đường nối dài từ trung tâm Lộc Thành đến phố chợ Cẩm Kiều được lát đá chỉn chu đã ướt đẫm, những vũng nước đọng nổi lên, thỉnh thoảng lại b.ắ.n tung tóe theo từng bước chân vội vàng vô tình dẫm lên nó.

Chiếc xe ngựa gỗ sẫm màu núp dưới tàng cây dương liễu bên cạnh chân cầu bằng đá tảng, đang thư thả ngắm nhìn cảnh vật chìm vào làn hơi nước mỏng.

Lưu Chỉ ngồi đằng trước, cố nép mình dưới mái che của xe ngựa, chốc chốc lại quay đầu về phía cửa tiệm thêu đề bảng Tam Nhật Vũ.

Đọc ba chữ này, Lưu Chỉ lắc đầu, lão bản của cửa tiệm này chắc mê kiếm tiền đến điên rồi. (1)

Âu cũng coi như là người lạc quan.

(1) trích trong câu: Thiên vô tam nhật vũ, nhân vô nhất thế cùng. Có nghĩa là không có gì là tuyệt đối, trời không mưa liền ba ngày cũng như người không nghèo khổ suốt đời

“Bẩm Tô lục gia, người đã ra rồi ạ.” Lưu Chỉ nhìn thấy Bàng Trân Trân rời khỏi cửa tiệm thêu, thấp giọng báo.

Người ngồi trong xe khẽ vén mành, ánh mắt sắc lạnh như hùng ưng khóa chặt con mồi cau nhẹ.

“Đi thôi.”

Lưu Chỉ ngạc nhiên: “Đi… đi luôn ạ? Hay để nô xuống dưới xem xét một vòng?”

“Không có gì để nán lại cả. Đi.”

“Rõ.”

Chiếc xe ngựa chầm chậm quay đầu, chuẩn bị theo con đường cũ trở về khách điếm.

Tiêu Cảnh Hoằng không quá kỳ vọng vào chuyến đi lần này, người đã c.h.ế.t không thể sống lại, ngoài kia có giống đến cách mấy cũng không phải là nàng.

Chỉ là nỗi nhớ nhung dày vò quá lâu, khiến hắn muốn nhìn một chút.

Cuối cùng vẫn là không thỏa.

Người này chẳng giống nàng một chút nào.

Đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng ngựa hí, chiếc xe cũng dừng lại.

Thôi Minh cảnh giác vọt ra ngoài.

Trước mắt y là một đứa trẻ chừng 5-6 tuổi đang ngồi dưới đất, bộ quần áo màu thiên thanh đã dính đầy vết đường nâu đỏ, bên cạnh là một xâu hồ lô nằm lăn lóc.

Đứa bé nhìn quanh một vòng, sau đó nhìn lại vết bẩn trên áo rồi òa khóc nức nở.

“Hồ lô của cháu, áo của cháu, mẹ ơi…!”

Thôi Minh cảnh giác canh chừng bốn phía, cảm thấy ngoài trừ tên nhóc này thì không có bất kỳ động tĩnh nào, xác định không phải là một mưu đồ tập kích nào đó của kẻ địch, y mới yên tâm đứng thẳng dậy, trầm giọng quát.

“Đứng lên, đừng có cản đường chúng ta.”

“Có chuyện gì thế?”

Mành xe được vén lên, để lộ một thân ảnh cao ngất mặc trường bào màu bạch nguyệt, mái tóc cột nửa hững hờ được giữ lại bởi phát quan điêu khắc tịnh đế bằng vàng, cài trâm phỉ thúy, vô cùng sang trọng. Dáng vẻ hắn nhàn tản như một thương gia hưu nhàn đang đi nghỉ dưỡng ngắm cảnh.

“Bẩm Lục gia, đứa bé này ở đâu ra chạy đến đây, bị tiếng xe ngựa hù dọa ngã lăn ra đất, bây giờ đang khóc ăn vạ.” Lưu Chỉ lau mồ hôi trán, không đợi Thôi Minh đáp mà đi đến trước mặt Tiêu Cảnh Hoằng, tiện thể che chắn cho hung thủ nhỏ ở đằng sau.

“Không phải, đây là đường mà cháu vẫn đi về nhà mà, sao lại nói là cháu tự nhiên chạy đến đây.” Cục sữa nhỏ chống tay đứng dậy, vừa phủi bụi trên đầu gối vừa chu môi lên phản bác lời của Lưu Chỉ.

Lúc này Tiêu Cảnh Hoằng mới nhìn rõ cục sữa nhỏ đang ló đầu ra sau bắp đùi của Lưu Chỉ.

Từ trước đến giờ hắn không có hứng thú, cũng ít gần gũi với trẻ nhỏ.

Hậu cung neo người, dù đã nạp vào mấy phi tử nhưng Tiêu Cảnh Hoằng không gần gũi với bọn họ, tất không có cơ hội nghe thấy tiếng cười bi bô của con nít ở nơi này.

Trong triều đình không phải không có người thành thân và sinh con, nhưng Tiêu Cảnh Hoằng cũng ít qua lại thân tình, mỗi lần nghe thấy bọn họ có tin vui, hắn chỉ lãnh đạm ban cho ngày nghỉ và một số trân phẩm coi như quà mừng.

Nhưng kỳ lạ thật, khi hắn nhìn cục sữa nhỏ trắng bóc trước mặt, một góc trong tim hắn đột nhiên mềm mại như bông.

“Nhà cháu ở gần đây à? Cháu mấy tuổi rồi? Sao lại một mình chạy ra đường thế này?” Tiêu Cảnh Hoằng hiếm hoi mở miệng hỏi một người xa lạ, lại còn nói nhiều như vậy bằng một chất giọng ôn hòa khiến ba người còn lại há hốc miệng nhìn nhau không dám phát ra tiếng nào.

Cục sữa nhỏ chớp mắt, nhìn đối phương đẹp đến mức không thể dùng từ ngữ nào để hình dung, những thứ mà phu tử đã từng dạy cu cậu coi như đổ sông đổ bể rồi.

“Đẹp… đẹp quá, còn đẹp hơn mỹ nữ trong tranh nữa.”

Tiêu Cảnh Hoằng bị cậu nhóc coi thành mỹ nhân tuyệt thế thì bật cười thích thú.

“Không được, ai lại khen nam nhân là mỹ nữ chứ.”

“Vậy… vậy phải nói thế nào đây?” Cục sữa nhỏ quên cả đau, chỉ ngây ngô gãi má, hỏi một câu vô tri.

Tiêu Cảnh Hoằng làm sao biết được phải khen một nam tử như thế nào mới đúng chứ. Vì vậy hắn đành phải đánh trống lảng sang chuyện khác.

“Cháu còn chưa trả lời câu hỏi vừa rồi của ta đấy.”

Cục sữa nhỏ à lên một tiếng.

“Cháu là cục sữa nhỏ của mẹ cháu, năm nay 5 tuổi, cháu không một mình ra đường, mỗi ngày đi học phu tử sẽ tiện đường đưa cháu về nhà…” Nói đến đây, có vẻ như cục sữa nhỏ nhớ lại tai nạn “thương tâm” vừa nãy, gương mặt bắt đầu mếu máo, âm điệu nức nở nói: “Cháu không có đ.â.m vào xe ngựa, là ngựa dọa cháu té ngã, hồ lô bị rơi xuống đất không ăn được nữa rồi, mà cả bộ đồ mới của cháu cũng bị dơ mất tiêu…”

“Cái này… hức… là mẹ mới may cho cháu đó, cũng là quà của dì xinh đẹp tặng nữa. Hỏng mất rồi… oa oa!!!” Tiếng khóc vang trời lôi kéo vài người đi đường lén lút nghiêng đầu ngó qua.

“Cục sữa nhỏ…!” Đằng sau lưng vang lên tiếng hét thất thanh có phần hớt hải.

“Phu tử… hức… phu tử!!!” Cục sữa nhỏ thấy chống lưng của mình đến rồi, ngay lập tức nhào vào lòng Tề Thiệu Khang.

“Sao lại chạy nhanh như thế, phu tử mới dừng lại một chút để mua dây đay cho mẹ con, vậy mà quay qua quay lại đã không thấy cục sữa nhỏ đâu rồi, làm ta sợ hết cả hồn.” Tề Thiệu Khang mặt tái nhợt, ôm lấy cục sữa nhỏ xoay một vòng.

Cục sữa nhỏ biết mình sai rồi, cắn môi nhỏ giọng nói: “Xin lỗi phu tử, tại… con muốn chạy về cho mẹ ăn hồ lô nướng trước khi nó nguội mất, nên… nên con…”

“Được rồi, không sao là tốt rồi.” Tề Thiệu Khang xoa đầu an ủi cục sữa nhỏ, sau đó điềm đạm chắp tay với nhóm Tiêu Cảnh Hoằng: “Xin lỗi vì đã làm phiền các vị, trẻ nhỏ nghịch ngợm, mong các vị bỏ qua cho.”

Tiêu Cảnh Hoằng nhíu mày, đột nhiên trong lòng nhen nhóm một cơn bực bội khó hiểu.

Hắn đang nói chuyện vui vẻ với cục sữa nhỏ này, khi không lại chen ngang một tên thư sinh mặt trắng.

Mặc dù mới gặp cục sữa nhỏ lần đầu, nhưng không hiểu vì lý do gì mà Tiêu Cảnh Hoằng rất thích cu cậu, hắn còn đang muốn hỏi thăm thêm gia cảnh của cục sữa nhỏ ra sao để làm thân, sau này có cơ hội mời cục sữa nhỏ đến Đế Kinh chơi với mình.

Lưu Chỉ hầu hạ Tiêu Cảnh Hoằng nhiều năm, ngay lập tức nhận ra trạng thái của hắn đã chuyển biến, vội vàng hắng giọng.

“E hem, không có chuyện gì, chúng ta người lớn ai lại chấp nhặt trẻ nhỏ thế này, huống chi cục sữa rất dễ thương. Có điều…”

“Hừm… ngươi là phu tử của cục sữa nhỏ phải không?” Lưu Chỉ quắc mắt đánh giá Tề Thiệu Khang trước mắt.

“Đúng vậy.”

“Là phu tử lại không chăm sóc tốt cho đồ đệ của mình, để cục sữa nhỏ chạy lung tung như thế, không sợ xảy ra chuyện à?”

Truyện được đăng tải bản đầy đủ nhất tại page Ổ Mèo Mụp Sữa, like và follow page để ủng hộ truyện nha. 

Tề Thiệu Khang nhẫn nại khiêm tốn nghe Lưu Chỉ trách phạt, chỉ cung kính cúi đầu: “Các hạ dạy chí phải, Tề mỗ khắc ghi trong lòng, sau này không dám lơ là với con trẻ trong nhà.”

Tiêu Cảnh Hoằng chán ghét không muốn tiếp tục cuộc nói chuyện vô nghĩa này nữa, hắn phất tay áo bước lên thùng xe, trước khi đi vẫn còn lưu luyến nhìn cục sữa nhỏ đang bám lấy bắp đùi của Tề Thiệu Khang kể lể chuyện gì đó.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-lan-nay-nhat-dinh-khong-yeu-nguoi/chuong-53.html.]

“Trở về khách điếm.”

Tề Thiệu Khang ôm cục sữa nhỏ đứng lặng bên đường cho đến khi xe ngựa khuất bóng mới quay lại bế cục sữa nhỏ lên thì thầm: “Con không sao chứ?”

Cục sữa nhỏ gật đầu, chỉ vào vết bẩn trên áo cằn nhằm: “Con không sao, con còn đang tính bắt đền bọn họ đây thì phu tử chạy đến rồi, haizzz.”

“Không được hành động bậy bạ, sau này gặp những người như thế tốt nhất là tránh sang một góc nào đó, chờ phu tử đến đón nghe chưa.”

Cục sữa nhỏ l.i.ế.m viên kẹo mà Tề Thiệu Khang mới nhét vào miệng mình, nhồm nhoàm đáp: “Không sợ, nam tử hán đại trượng phu, con không sợ đâu.”

“Với lại vị đại nhân kia cũng không xấu mà, ngài ấy còn hỏi thăm con nữa đó.”

Truyện thuộc về nhà Ổ Mèo Mụp Sữa và được đăng tải trên page cùng với MonkeyD, vui lòng đọc truyện tại trang chính chủ.

Tề Thiệu Khang thở dài, cũng không nói thêm với cục sữa nhỏ, chỉ lặng lẽ bế cu cậu trở về nhà.

Nhìn sơ qua, Tề Thiệu Khang đã biết nhóm người kia không đại phú thì cũng đại quý.

Bọn họ làm gì thực lòng thực dạ quan tâm đến dân đen nghèo khổ như hai thầy trò y chứ. Cùng lắm những lời đó chỉ là hình thức qua loa bên ngoài.

Dù gì cục sữa nhỏ cũng chỉ là một đứa bé 5 tuổi, gây ầm ỹ ồn ào chỉ tổ tổn hại thanh danh của bọn họ.

Những lời này nói ra cục sữa nhỏ cũng chẳng hiểu hết, thế giới trong mắt cu cậu vẫn còn nhỏ bé và đẹp đẽ lắm.

Mà Tề Thiệu Khang cũng không muốn phá hỏng sự ngây thơ đậm chất màu hồng của cục sữa nhỏ.

“Chuyện này, về nhà không được kể cho mẫu thân của con biết đấy nhé.” Tề Thiệu Khang căn dặn.

Cục sữa nhỏ lè lưỡi, con ngươi đảo một vòng: “Tất nhiên rồi, mẹ con mà biết hôm nay con tự ý chạy về nhà một mình, mẹ sẽ đánh đòn con đến sưng m.ô.n.g đấy.”

“Phu tử hứa với con, không được kể cho mẹ biết đó nha.”

“Được, nhất ngôn ký xuất.”

“Bốn con ngựa kéo lại cũng không nổi.”

Đúng như dự đoán, vừa thấy cục sữa nhỏ quần áo lấm lem bước vào trong sân, Tô Y Điềm đã giật nảy người.

“Cái này là sao? Hôm nay tiểu tử thối con lại nghịch ngợm cái gì thế?”

Một lớn một nhỏ quay đầu nhìn nhau, đồng thanh đáp.

“Con không cẩn thận, bị trượt chân ạ.”

“Cục sữa nhỏ không cẩn thận, bị trượt chân.”

Tô Y Điềm bĩu môi, đánh giá một vòng: “Thật không đó, ta tin tưởng Tề tiên sinh, tiên sinh chắc chắn không lừa ta mà bao che cho tên nhóc thối này chứ.”

Tề Thiệu Khang ngượng ngùng cúi đầu gãi mũi, lắp bắp nói: “Không… không có.”

Truyện được đăng tải bản đầy đủ nhất tại page Ổ Mèo Mụp Sữa, like và follow page để ủng hộ truyện nha. 

Cục sữa nhỏ thấy tình hình đang có dấu hiệu không ổn, ngay lập tức chạy nhào đến chỗ Tô Y Điềm, học cách người ta đ.ấ.m n.g.ự.c dậm chân, nước mắt cá sấu nói: “Xin lỗi mẹ, áo mới mẹ làm cho con bị dơ rồi, phải làm sao đây?”

Tô Y Điềm bị cục sữa nhỏ lái qua chuyện khác, ngay lúc tức ngồi xuống, kiểm tra vết bẩn trên n.g.ự.c áo của cục sữa nhỏ.

“Không sao, cái này chắc là sẽ giặt ra.”

“Nếu lỡ không được thì sao ạ? Áo này con mới mặc được một lần…” Cục sữa nhỏ mếu máo, dụi đầu vào lòng bàn tay của Tô Y Điềm khiến lòng nàng tan chảy.

Trộm vía từ lúc sinh ra đến giờ, có lẽ cảm nhận được hoàn cảnh neo đơn của Tô Y Điềm phải một thân một mình vừa mưu sinh vừa nuôi dạy con nhỏ, cục sữa nhà cô vô cùng ngoan ngoãn và hiểu chuyện.

Gia cảnh không giàu có, những món đồ Tô Y Điềm dành dụm cho cục sữa nhỏ đều không phải hàng quý báu trân phẩm gì nhưng cu cậu yêu thích vô cùng, giữ gìn cẩn thận lắm.

“Mẹ sẽ cố gắng nhé, giặt một lần không ra thì mẹ giặt lần hai lần ba…” Tô Y Điềm dỗ dành cục sữa nhỏ: “... ở chỗ này, trên vết bẩn mẹ sẽ thêu cho cục sữa nhỏ một con chuồn chuồn bảy màu thật to thật đẹp có được không?”

“Hoan hô mẹ, mẹ tuyệt vời.” Cục sữa nhỏ mừng rỡ hôn lên gò má xương xương lốm đốm vài vết bỏng nắng của Tô Y Điềm.

Tề Thiệu Khang đứng bên cạnh che miệng cười nhẹ, thỏa mãn nhìn cảnh tượng ấm áp trước mắt.

Cũng chỉ có cục sữa nhỏ thông minh mới có thể giúp y thoát khỏi sự tra khảo của Tô Y Điềm.

Trong lòng y nhen nhóm sự mong đợi ấp ủ, hi vọng một ngày nào đó thật gần, y có thể chính thức tham gia và gia đình nhỏ này như một thành viên chính thức.

***

Xế chiều, tại khách điếm Vạn Ỷ Lâu sang trọng bậc nhất Lộc Thành.

Dãy phòng phía Đông trên tầng cao nhất đã bị nhóm người Tiêu Cảnh Hoằng bao trọn.

Hắn đứng ở ban công, hờ hững ngắm nhìn cảnh phố phường tấp nập.

Thời tiết Lộc Thành rất dễ chịu, sau khi được cơn mưa rào tưới mát, vạn vật khoác lên mình một màu sắc mơn mởn tươi tắn, không hổ danh là quê hương của vạn hoa.

Dù đã muộn, trên con đường trung tâm vẫn có rất nhiều quầy hàng được bày bán đến tối khuya.

Một tiếng rao khiến Tiêu Cảnh Hoằng chú ý nhìn xuống.

Nam tử mặc áo vải thô đẩy xe, trên tay y là một chùm những xâu hồ lô bóng mướt.

Y dừng lại, nói vài câu với người bên đường, nhìn qua là một sạp hàng treo đèn lồng đủ kiểu dáng và đồ chơi trẻ con các loại.

Đôi mắt đen như mực chìm trong tĩnh lặng.

Mãi một lúc sau, hắn mới mở miệng gọi người bên ngoài vào.

“Lục gia có gì căn dặn ạ.” Lưu Chỉ cung kính khom lưng dò hỏi.

“Tìm một cửa tiệm may thêu, mua vài bộ đồ mới cho bé trai 5 tuổi, cao tầm 3 thước. Nhớ chọn loại vải tốt một chút…”

Lưu Chỉ ngẩn ra, sau đó ngay lập tức hiểu ý chủ tử: “Tuân lệnh.”

“Còn nữa, người xuống dưới kia mua mỗi loại một cái mang lên đây cho ta.”

Lưu Chỉ ló đầu, nhận ra đó là sạp hàng đồ chơi trẻ em, liền nhận ra ngay y tứ của chủ nhân: “Phúc cho cục sữa nhỏ được Lục gia yêu mến.”

Tiêu Cảnh Hoằng không trả lời hắn mà hỏi lại: “Rõ vậy sao?”

Lưu Chỉ thấy tâm trạng của hắn khá tốt, liền không nhịn được mà buột miệng trong sự hào hứng: “Không dám giấu gì Lục gia, cục sữa nhỏ dễ thương như vậy, ngay cả nô nhìn còn thấy thích, cảm giác vừa gặp mà như đã thân quen.”

Tiêu Cảnh Hoằng híp mắt quay đầu nhìn hắn. Chất giọng âm dương quái khí.

“Ngươi cũng cảm thấy như thế à?”

Lưu Chỉ giật mình ngượng ngùng cúi mặt xuống, không biết bản thân có phải lại phạm sai lầm gì nữa không, chỉ đành lò dò đi từng bước một.

“Cái này… nô không dám nói bừa, nhưng lúc nhìn thấy cục sữa nhỏ nhăn mặt khóc lóc, nô cảm thấy ngờ ngợ lắm…”

“Không biết Lục gia thế nào?”

Lưu Chỉ vừa nói vừa rón rén hé mắt lên nhìn nam tử lạnh lùng trước mặt, uyển chuyển khéo léo hỏi lại.

Không nghĩ đến Tiêu Cảnh Hoằng lại xoa cằm mỉm cười, phất tay gọi Thôi Minh và Thương Liễu tiến vào.

“Được rồi, việc ta giao phó ngươi mau chóng hoàn thành…”. Cấu này là nói với Lưu Chỉ.

“Còn hai người các ngươi thì đi đến phố chợ Cẩm Kiều một chuyến, cục sữa nhỏ kia ta muốn bồi thường cho nó một phen.”

Loading...