Trọng Sinh Lần Này Nhất Định Không Yêu Ngươi - Chương 54
Cập nhật lúc: 2025-02-13 13:04:08
Lượt xem: 37
Trên khoảng sân nhỏ, dưới gốc cây hòe, một đám trẻ đang giành giật nhau một trái cầu mây, tiếng cười nói la hét chí chóe ồn ỹ vang vọng cả một góc trời.
Cục sữa nhỏ hì hục chạy vượt mặt qua hai cậu bạn đồng trang lứa, chuẩn bị đá bay trái cầu vào vòng tròn thắt dây đỏ ở cuối sân, lúc này đột nhiên thư đồng của hiệu trưởng từ đâu chạy đến thông báo muốn đưa cu cậu đến gặp ngài một chuyến, dáng vẻ xem chừng vội vã lắm.
Cục sữa nhỏ trước nay đều là học trò giỏi ngoan hiền, không biết lí do vì sao hiệu trưởng muốn gặp mình, hai chân nhỏ lũn chũn quíu lại với nhau, lo lắng đi theo dưới ánh nhìn tò mò của các bạn nhỏ.
“Bẩm, trò Tô Mạnh Ninh đã đến rồi ạ.” Thư đồng nghiêm cẩn thông báo rồi ra hiệu cho cục sữa nhỏ đi vào trong phòng.
Hiệu trưởng trường tư thục râu tóc bạc phơ đang tươi cười khom lưng nói chuyện với ai đó, nghe thấy cục sữa nhỏ đến rồi thì hào hứng vẫy tay với cu cậu.
Cục sữa nhỏ e dè chắp tay hành lễ, lại nhìn thấy một gương mặt quen thuộc.
“Đại mỹ nữ…?”
Hiệu trưởng giật thót người, đang định đưa tay ra ngăn cục sữa nhỏ thì đối phương bật cười khanh khách.
“Cục sữa nhỏ, chúng ta lại gặp nhau rồi.”
Tiêu Cảnh Hoằng chủ động bước lên kéo gần khoảng cách giữa hai người rồi ngồi xổm xuống: “Lần trước vô ý va phải cục sữa nhỏ, còn chưa bồi thường cho cháu nữa, cục sữa nhỏ sẽ không giận ta chứ?”
Lưu Chỉ biết ý của chủ tử cho nên nhanh chóng dắt mọi người rời khỏi phòng, nhường không gian cho hai người họ, còn Thôi Minh và Thương Liễu nhận lãnh trách nhiệm canh gác nghiêm ngặt ở bên ngoài.
Cục sữa nhỏ thấy hiệu trưởng đi rồi mới thở phào nhẹ nhõm, lắc đầu đáp lại Tiêu Cảnh Hoằng: “Không có, không giận, bởi vì mẹ của cháu đã hô biến vết bẩn đó thành một con chuồn chuồn bảy màu cực kỳ đẹp rồi.”
Tiêu Cảnh Hoằng nhướng mày chìa ra một bộ y phục mới được thêu tinh xảo, còn đính thêm cả tua rua và lục lạc bằng vàng, ra chiều tiếc nuối: “Vậy phải làm sao bây giờ, ta sợ cục sữa nhỏ giận nên đã mua rất nhiều quần áo mới đến đây…”
Cục sữa nhỏ hai con mắt sáng rỡ như đèn lồng kéo quân, oa một tiếng thật to: “Đẹp quá…!”
“Nhưng vẫn không bằng của mẹ con làm.” Khen thì khen vậy nhưng cục sữa nhỏ vẫn không quên tâng bốc tay nghề của mẫu thân mình khiến Tiêu Cảnh Hoằng cười không ngớt.
“Biết thế nào được, đồ đã mua rồi không thể trả lại, hay là cục sữa nhỏ chịu khó nhận cho ta yên lòng được không?”
Cục sữa nhỏ đưa tay ra đằng sau lưng, ra vẻ người lớn đĩnh đạc nói: “Mẹ con dặn vô công bất thụ lộc, đáng lẽ cháu không nhận những thứ này đâu, nhưng mà ngài đã năn nỉ như vậy, thôi thì cháu chịu khó một lần vậy.”
“Được.”
Có vẻ cục sữa nhỏ rất thích, cứ sờ đông sờ tây mãi thôi, Tiêu Cảnh Hoằng dứt khoát lôi hết toàn bộ đồ chơi trong rương mà hắn đã mua cho cu cậu ngắm nghía thỏa thích.
“Tất cả những thứ này từ giờ là của cháu ư?” Cục sữa nhỏ l.i.ế.m môi thèm thuồng, ngẩng đầu hỏi lại đối phương lần nữa cho chắc cú.
“Đúng vậy.” Tiêu Cảnh Hoằng chống cằm mê mải ngắm đứa trẻ xinh xắn trước mặt mình, càng nhìn càng cảm thấy thuận mắt.
“Đồ nhiều như vậy, cục sữa nhỏ có thể mang nổi hết về nhà không?” Tiêu Cảnh Hoằng suy nghĩ m.ô.n.g lung, đột nhiên cảm thấy muốn tìm hiểu một chút về gia cảnh của cục sữa nhỏ.
Cục sữa nhỏ nghiêng đầu, lẩm nhẩm đếm mấy cái rương trong phòng, gãi đầu khó xử: “Đúng là nhiều thật, để cháu gọi phu tử đến giúp một tay.”
Phu tử?
Tiêu Cảnh Hoằng nhờ lại, chính là người lần trước chạy đến cắt ngang cuộc nói chuyện vui vẻ của hai người.
Không hiểu sao, hắn không có cảm tình với người này chút nào.
Trên người Tề Thiệu Khang tồn tại một lọai bài xích rất mạnh mẽ đối với tầng lớp quý tộc thuần khiết.
Tiêu Cảnh Hoằng không khó để nhận ra.
“Không được.”
“Vì sao thế?” Cục sữa nhỏ chớp mắt: “Phu tử thân thiết với nhà con lắm, con nhờ một tiếng thì người chắc chắn giúp chúng ta.”
Tiêu Cảnh Hoằng không muốn cục sữa nhỏ có ấn tượng xấu về mình cho nên hắn cố gắng áp chế sự ghét bỏ đối với Tề Thiệu Khang, đôi mắt híp lại che giấu suy nghĩ xấu xa trong lòng, tìm một lý do thích hợp để từ chối khéo lời đề nghị của cục sữa nhỏ.
“Ta đã làm hỏng quần áo của cục sữa nhỏ, khiến mẫu thân của cục sữa nhỏ phải vất vả sửa sang lại. Như vậy có phải là ta đã có lỗi với bà ấy không?” Tiêu Cảnh Hoằng bắt đầu giở trò tẩy não.
Cục sữa nhỏ thương mẹ hết mực, cu cậu từng thấy nàng vất vả giặt quần áo bên giếng nước, cũng chứng kiến cảnh mẹ mình chong đèn ban đêm cặm cụi may váy y phục của bé.
Nghe đến đây, cục sữa nhỏ chun mũi gật đầu: “Đúng vậy.”
“Cho nên ta mới cần phải đích thân mang những món quà này đến để tạ lỗi gia đình cục sữa nhỏ. Nếu để người khác đi thay thì còn gì là thành ý nữa chứ.” Tiêu Cảnh Hoằng xoa bé, cảm thấy lừa gạt con nít thật dễ dàng.
“Cũng phải ha.” Cục sữa nhỏ thấy đối phương nói khá có lý, liền gãi má hỏi lại: “Vậy thì chú đại mỹ nhân phải đợi cháu học xong đã, rồi chúng ta mới có thể mang đồ về nhà cháu cất được.”
Tiêu Cảnh Hoằng xua tay: “Không cần đâu, ta đã xin phép hiệu trưởng cho cục sữa nhỏ tạm nghỉ tiết học buổi chiều rồi.”
Là con nít, dù chăm chỉ đến mấy thì nghe thấy tin được nghỉ học thì vẫn hào hứng nhảy cẫng lên.
Cục sữa nhỏ hét ầm lên một tiếng rồi bụm miệng lại, liếc mắt nhìn ra cửa: “Thật không? Cháu được nghỉ tiết học chiều nay ạ?”
“Tất nhiên, cục sữa nhỏ nhớ lấy, không có chuyện gì là ta không làm được.” Tiêu Cảnh Hoằng kiêu ngạo nói.
“Được, vậy chúng ta mang hết những thứ này về nhà thôi nào.” Cục sữa nhỏ sung sướng dùng cánh tay nhỏ như ngó sen khệ nệ theo chân Tiêu Cảnh Hoằng leo lên xe ngựa đang đứng chờ sẵn ở ngoài cổng.
Đoàn người hăng hái theo chỉ dẫn của cục sữa nhỏ chạy thẳng về phía cửa tiệm thêu Tam Nhật Vũ.
Đứng trước bảng hiệu bằng gỗ có chút cũ kỹ, Lưu Chỉ tặc lưỡi nói: “Hóa ra nhà của cục sữa nhỏ là chỗ này.”
Coi bộ bọn họ có duyên với nhau dữ lắm đây.
Lúc này trong tiệm không có khách, Tiểu Thu đang cặm cụi làm công việc kiểm tra đơn hàng như thường lệ.
Truyện thuộc về nhà Ổ Mèo Mụp Sữa và được đăng tải trên page cùng với MonkeyD, vui lòng đọc truyện tại trang chính chủ.
Còn Tô Y Điềm thì chắc là đi chợ chưa về.
Cục sữa nhỏ quen cửa quen nẻo đẩy cánh cửa nhỏ bên hông tiệm ra, ngoắc tay cho nhóm Tiêu Cảnh Hoằng đi vào.
Trước mặt hắn là một căn nhà ba gian đơn giản ôm trọn mảnh vườn nhỏ ở giữa. Cảnh sắc có chút quen thuộc khiến trái tim của Tiêu Cảnh Hoằng hơi hẫng một nhịp.
Hắn đã từng trải qua một quãng thời gian ngắn yên bình đến ngây ngẩn ở một nơi giống như thế này.
Trấn Thạch Đầu.
Cùng với người ấy.
Truyện được đăng tải bản đầy đủ nhất tại page Ổ Mèo Mụp Sữa, like và follow page để ủng hộ truyện nha.
Có vẻ như những gia đình bình dân đều ưa chuộng kiểu nhà cửa đơn sơ nhưng ấm cúng kiểu này.
Cục sữa nhỏ ra dáng chủ nhà dặn dò: “Chú mỹ nhân đừng đi lung tung, ngồi ghế đợi cháu một xíu nha.”
Buổi trưa căn nhà nhỏ chìm trong im ắng.
Tiêu Cảnh Hoằng nhàn tản ngồi trên ghế đẩu bằng gỗ, bên cạnh là Lưu Chỉ yên lặng đứng hầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-lan-nay-nhat-dinh-khong-yeu-nguoi/chuong-54.html.]
Thôi Minh và Thương Liễu theo thói quen tìm một vị trí thuận lợi để thi triển mắt chim ưng canh gác bốn phía.
Trong sân là đàn gà đang chậm rãi bươi đất, thỉnh thoảng chúng ngẩng đầu lên kêu cục cục như mời gọi đồng bạn đến cùng chia sẻ bữa tiệc thịnh soạn vừa tìm thất.
Trên sào tre là mấy bộ y phục bằng vải bông nho nhỏ xinh xinh với đủ màu sắc.
Tất cả tạo nên khung cảnh bình yên hết mực khiến Tiêu Cảnh Hoằng chìm vào hồi ức đẹp đẽ mà mình từng có.
Cho đến khi chỗ hàng rào vang lên âm thanh kẽo kẹt, Tiêu Cảnh Hoằng mới hồi hồn, gương mặt treo lên một nụ cười tiêu chuẩn, giũ tay áo ra vẻ thân sĩ đứng dậy để chào đón chủ nhân của ngôi nhà.
“Chẳng hay đây là…”
Nhưng lời nói chưa thốt ra hết, đôi đồng tử lạnh nhạt của hắn đã trợn trừng trừng.
Tiêu Cảnh Hoằng như người ngủ mơ lảo đảo đứng dậy, toàn bộ lông tơ trên người hắn đều dựng đứng, không gian xung quanh như ngừng xoay chuyển.
Chỉ còn mỗi một thân hình trước mặt là động đậy như ảo ảnh khiến đôi mắt hắn phải nheo lại để nhìn cho rõ.
Tô Y Điềm không kịp phát ra tiếng.
Toàn bộ cơ thể như bị điểm huyệt, nàng đứng sững như trời trồng, huyết sắc trên mặt từ từ bị rút sạch, dưới ánh mặt trời chói chang càng thêm nhạt màu.
Ngón tay Tô Y Điềm co rút, đầu gối run rẩy muốn hướng ra ngoài chạy trốn, nhưng lý trí trong đầu lại đấu tranh dữ dội.
Ngôi nhà của nàng, gia đình của nàng, cục sữa nhỏ của nàng…
Làm sao nàng có thể buông bỏ được chứ.
Tô Y Điềm ra sức trấn tĩnh bản thân, nhưng tiếng tim đập bang bang trong lồng n.g.ự.c đã tố cáo sự sợ hãi tột độ của nàng.
Đang không phải làm sao khi nhìn thấy Tiêu Cảnh Hoằng từng bước nặng nề tiến lại gần như diêm vương đòi mạng, đột nhiên trên bả vai của Tô Y Điềm truyền sang chút hơi ấm.
“Tô cô nương đi chợ về rồi sao, ta nghe nói cục sữa nhỏ được cho về sớm nên ghé qua xem thử…”
Tề Thiệu Khang xuất hiện như người hùng ngay lập tức hồi sinh một Tô Y Điềm sắp ngã quỵ vì kinh hoảng.
“Nàng sao thế? Sao lại tái mét mặt mày thế kia? Bị cảm nắng ư?” Tề Thiệu Khang rất nhanh nhận ra thái độ không đúng lắm của Tô Y Điềm.
Y toan đỡ lấy Tô Y Điềm lại bị một chiếc quạt giấy giữ lại.
Lúc này Tề Thiệu Khang mới nhận ra trong sân còn có vài vị khách lạ mặt.
À cũng không tính là lạ, bởi vì y vừa gặp bọn họ mấy ngày trước.
“Dám hỏi các vị đến đây có chuyện gì không?”
Câu hỏi vừa thốt ra, bên mạn sườn Tề Thiệu Khang đã bị người áp sát.
Lưu Chỉ như cái bóng lướt đến, gương mặt trắng bóc không có lỗ chân lông tươi cười đến rợn tóc gáy.
“Câu này nên để bọn ta hỏi trước đi.”
Truyện được đăng tải bản đầy đủ nhất tại page Ổ Mèo Mụp Sữa, like và follow page để ủng hộ truyện nha.
“Hắn ta là ai?” Chất giọng âm trầm lạnh lẽo vang lên như chuông gọi hồn.
Tiêu Cảnh Hoằng đứng trước mặt Tô Y Điềm, ánh mắt như lửa thiêu cháy thành trì, chỉ có khóe môi vẫn giữ một độ cong nhất định.
Dường như hắn đang cố gắng áp chế nhất có thể để không dọa sợ nàng.
“Không trả lời? Vậy ta đổi câu hỏi dễ hơn nhé.”
“Vì sao lại làm như thế?” Tiêu Cảnh Hoằng vươn tay giữ lấy cổ tay Tổ Y Điềm kéo lại gần hắn rồi thủ thỉ bên tai nàng: “Giả chết, bỏ trốn, ở cùng với nam nhân khác...”
“Vì sao nàng lại đối xử với ta như thế? Hử?”
Theo những âm điệu lên cao cuối cùng của đối phương khiến Tô Y Điềm rùng mình ớn lạnh.
“Ta… ta không hiểu ngài nói gì cả…”
Tiêu Cảnh Hoằng không lấy gì làm phiền lòng, hắn đứng thẳng dậy, nhìn sang Tề Thiệu Khang đang bối rối nhìn hai người bọn họ sát gần bên nhau, giọng điệu giễu cợt: “Vậy để ta nói với hắn ta nhé, người có học, ắt sẽ sáng dạ hơn một chút.”
“Đừng… không được làm phiền Tề tiên sinh, y chỉ là một thầy giáo sống ở gần đây, chúng ta không có gì hết, không có…”
Đôi mắt như mãng xà quét qua từng tấc trên gương mặt nàng như tìm tòi suy nghĩ, vòng tay hắn cũng dần dần siết lại khiến Tô Y Điềm áp lực đến mức không thở nổi.
“Ngươi làm gì vậy? Buông Tô cô nương ra.”
Tề Thiệu Khang không chịu nổi người mình thương bị ức hiếp, vội vàng giãy dụa, dùng hết sức bình sinh lao đến.
“Nhìn hắn lo lắng cho nàng như vậy kìa. Nàng nói xem làm sao ta tin được chứ?”
Tiêu Cảnh Hoằng đã bị chọc giận rồi, theo từng động tác ôm ghì lấy Tô Y Điềm và nhấc bổng nàng lên là Tề Thiệu Khang bị đánh ngã xuống nền đất.
“Thả ta ra, tên khốn khiếp, tại sao ngươi không thể buông tha cho chúng ta chứ?” Tô Y Điềm uất ức gào thét trong vòng tay cứng chắc như gọng kìm của Tiêu Cảnh Hoằng, cảm thấy đất trời như sụp đổ trước mắt.
Lần đầu tiên Tề Thiệu Khang nhìn thấy biểu tình đau khổ đến tuyệt vọng như vậy của Tô Y Điềm mà y lại không thể làm gì được ngoài bị người ta đè chặt xuống đất như một con gia súc trong chuồng.
“Buông Tô cô nương ra, nếu không ta sẽ báo quan đấy.”
Tiêu Cảnh Hoằng phá lên cười sằng sặc như thể vừa nghe được một câu chuyện hài hước thú vị, có điều lực tay cũng đã nới lỏng nhiều hơn rồi, chỉ nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng đang run lên từng chập của Tô Y Điềm.
“Báo quan ư? Ta cho người gióng trống đến tận kinh thành, xem thử có tên nào dám xử án cho ngươi.”
Âm thanh bịch bịch vang lên kèm chất giọng lanh lảnh của Lưu Chỉ: "To gan, ai cho ngươi dám nói chuyện với Lục gia như thế chứ hả?"
Tình hình trong sân đã không còn gì có thể cứu vãn.
Tiêu Cảnh Hoằng cũng chẳng muốn nán lại nơi này lâu hơn, vừa định ôm lấy người quay đi thì đột nhiên bắp chân nhói lên một cái.
Cục sữa nhỏ từ trong nhà chạy ra sân từ lúc nào, nhìn thấy mẹ của mình và phu tử bị bắt nạt, chẳng cần biết hiểm nguy trùng trùng ra sao, ngay lập tức lao đến cắn mạnh vào chân của Tiêu Cảnh Hoằng.
“Thả mẹ ta ra, người xấu, ngươi là người xấu, dám ăn h.i.ế.p mẹ của ta, thả mẹ ta ra ngay.”
Lúc này Tiêu Cảnh Hoằng mới giật mình nhớ ra còn một cục sữa nhỏ ở trong nhà, nhưng đã quá muộn.
Năm năm trôi qua, thế mà Tô Y Điềm lại có thể mang đến cho hắn một món quà bất ngờ như vậy.
Nhìn bắp chân của mình treo lủng lẳng một đứa bé tròn ủm hình người, Tiêu Cảnh Hoằng vừa mừng vừa sợ.
Hắn có con trai rồi.