Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng Sinh Lần Này Nhất Định Không Yêu Ngươi - Chương 56

Cập nhật lúc: 2025-02-13 13:16:03
Lượt xem: 41

Tiêu Cảnh Hoằng đã biết lý do vì sao mình lại không mấy thiện cảm với Tề Thiệu Khang ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Bởi vì y rất giống Diệp Thanh.

Ngoại hình thư sinh nho nhã, khí chất ngay thẳng thanh liêm toát ra từ trong xương cốt.

Điều đặc biệt khiến Tiêu Cảnh Hoằng càng thêm ghét cay ghét đắng bọn họ chính là bọn họ đều yêu thích nữ nhân của hắn.

“Vậy ngươi nói cho ta biết, Tề Thiệu Khang đâu rồi?” Tô Y Điềm không nhúc nhích, để yên cho Tiêu Cảnh Hoằng ôm lấy mình, chỉ lạnh lùng mở miệng: “Có phải ngươi nhốt tiên sinh trong ngục thất này không?”

Tiêu Cảnh Hoằng vỗ vỗ lưng nàng trấn an: “Ta chỉ mời hắn đến làm khách, sẽ không làm gì tổn hại đến người này.”

“Chỉ cần nàng đồng ý theo ta trở về, Tề Thiệu Khang nhất định sẽ được bình an bước ra khỏi nơi này, thậm chí tiền tài không đếm xuể.”

“Coi như là đền đáp công ơn dạy dỗ của phu tử đối với cục sữa nhỏ nhà mình đi.”

Tô Y Điềm gạt tay hắn ra, nét cười trên mặt thêm phần ảm đạm.

“Tiêu Cảnh Hoằng, ta đã biết ngươi là người tâm ngoan thủ lạt nhưng không ngờ ngươi còn có mặt hèn hạ vô sỉ thế này.”

Tiêu Cảnh Hoằng không tức giận, ngược lại gật đầu: “Miễn sao nàng đồng ý đi cùng ta, nàng nói thế nào cũng được.”

***

Tô Y Điềm nói rằng nàng ở Lộc Thành đã hơn năm năm rồi, trước khi đi cũng muốn sắp xếp mọi thứ ổn thỏa, nếu không sẽ cảm thấy tiếc nuối.

Tiêu Cảnh Hoằng đồng ý.

Cho nên ba ngày này, hắn ngang nhiên dọn vào ở chung với hai mẹ con Tô Y Điềm trong căn nhà ba gian đơn sơ mộc mạc này.

Lần đầu tiên thấy một nam nhân mặt mày như hoa như ngọc, phong thái quý tộc như vậy xuất hiện ở nơi này, tất nhiên hàng xóm chung quanh cũng nổi lên một trận bàn tán xôn xao.

“Đây… chẳng lẽ là cha ruột của cục sữa nhỏ ư?”

“Chắc tám chín phần mười rồi, nhìn hai người họ mà xem, giống nhau như tạc thế này mà.”

“Thế mà tôi còn tưởng sang năm có thể đổi xưng hô với Tề tiên sinh rồi chứ.”

“Nhìn cha ruột của cục sữa nhỏ là biết Tề tiên sinh hết cơ hội rồi.”

“Hèn gì Tề tiên sinh theo đuổi bà chủ Tô hai năm trời vẫn không có kết quả.”

Tô Y Điềm cảm thấy phiền lòng không để đâu cho hết, nhưng miệng lưỡi thiên hạ chẳng thể nào ngăn nổi, có giải thích cũng bằng thừa.

Huống chi đầu sỏ gây ra lại vô cùng hưởng thụ những lời dị nghị dèm pha kiểu này.

May mắn vẫn còn cục sữa nhỏ ở bên cạnh ủi an mình.

Dù Tô Y Điềm không nói ra, nhưng cu cậu cũng lờ mờ đoán được thân phận của Tiêu Cảnh Hoằng.

Tuy nhiên thấy thái độ của Tô Y Điềm vô cùng lạnh nhạt với hắn, cục sữa nhỏ đương nhiên cũng chẳng còn dành bao nhiêu thiện cảm với người này.

“Cục sữa nhỏ, không phải mấy hôm trước con rất thích những món đồ chơi này sao?” Tiêu Cảnh Hoằng bày ra hàng đống rương trong sân, rối rắm khó hiểu trước vẻ mặt phụng phịu của đối phương.

Lưu Chỉ đứng đằng sau lau mồ hôi trán, cúi đầu nghĩ thầm.

Con trai thương mẹ.

Còn không phải lúc trước thấy chủ tử gương mặt hung dữ ra dáng ăn h.i.ế.p mẹ của cục sữa nhỏ, còn đánh phu tử của cậu bé nằm dài ra đất. Người ta không ghét hắn mới là lạ.

Tô Y Điềm đứng trong quầy, mặc nhiên không quan tâm đến tình hình giao tiếp của hai người bên ngoài kia.

“Thời gian tới cửa hàng này để ngươi tạm thời trông coi. Cứ yên tâm làm việc ở đây, tiền bạc không thành vấn đề. Còn nữa, đây là đơn hàng giao đến Bàng phủ, ngươi đi một chuyến đến đó, nhất định phải đưa tận tay Bàng tiểu thư, nói là do bà chủ Tô gửi gắm.”

Tiểu Thu gật đầu, nhanh chóng đội mũ cói ôm lấy tay nải đi ra ngoài.

Truyện thuộc về nhà Ổ Mèo Mụp Sữa và được đăng tải trên page cùng với MonkeyD, vui lòng đọc truyện tại trang chính chủ.

Ngày khởi hành lên đường, trời mưa to cả đêm đến sáng hôm sau vẫn chưa ngừng lại.

Trước mặt là một màn hơi nước dày đặc, cảnh sắc như một bức tranh ảm đạm được vẽ toàn bằng màu xám xịt.

Tiêu Cảnh Hoằng giành việc bế cục sữa nhỏ đang ngủ gà ngủ gật trong tấm áo choàng lông thượng hạng. Tay còn lại nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé của Tiêu Y Điềm, chậm rãi kéo nàng lên chiếc xe ngựa phủ kín rèm đã chờ sẵn ở bên hông hàng rào.

Nhìn sơ qua chiếc xe không có gì đặc biệt, nhưng bên trong lại được gia cố vô cùng chắc chắn và trang hoàng bằng những vật dụng xa xỉ nhất.

Tiêu Cảnh Hoằng dường như có chút không yên lòng, hắn kéo Tô Y Điềm tựa sát vào lồng n.g.ự.c mình rồi choàng tay qua ôm chặt lấy nàng, còn cục sữa nhỏ thì được đặt nằm ngay ngắn trên giường nệm bên cạnh.

Chiếc roi da vung lên, con ngựa bước đầu phi nước đại rời khỏi Lộc Thành.

Tô Y Điềm nhìn cảnh vật cứ thế vùn vụt trôi qua cửa sổ, nhíu mày nhắc nhở: “Đi nhanh như vậy làm gì, có cần gấp gấp thế không?”

“Ta đã rời khỏi Đế Kinh hơn tháng rồi, công vụ chồng chất, không thể nấn ná thêm được nữa.” Tiêu Cảnh Hoằng vừa vỗ lưng cục sữa nhỏ vừa giải thích với nàng.

“Vậy thì ngươi có thể phi ngựa về trước mà.” Tô Y Điềm khịt mũi: “Ta có chân có tay, tự đi được.”

“Phải rồi, nàng có chân có tay, phóng hỏa còn làm được, chạy trốn thì có là gì.” Tiêu Cảnh Hoằng châm chọc.

Tô Y Điềm mím môi trừng mắt nhìn hắn một cái thật sắc bén rồi quay mặt đi.

Đúng là một tên nhỏ nhen để bụng thù dai.

Vì muốn nhanh chóng trở về Đế Kinh, Tiêu Cảnh Hoằng chọn đi đường tắt để rút ngắn thời gian. Buổi tối cũng không dừng lại nghỉ chân ở khách điếm để kịp thời gian tụ họp ở bến cảng neo thuyền.

Lưu Chỉ ngồi đằng trước đánh xe ngựa, đột nhiên một tiếng gió sắc bén lướt sát bên vành tai y.

Hai con ngựa hốt hoảng tung vó hí lên một tiếng vang trời.

Tiêu Cảnh Hoằng thân thủ vững vàng nắm chắc thùng xe, một tay ôm lấy cục sữa nhỏ, tay còn lại giữ lấy bả vai của Tô Y Điềm.

“Đằng trước có chuyện gì thế?”

Trong bóng chiều nhập nhoạng, giữa rừng núi hoang vu, trên triền dốc nhuốm màu bụi đỏ của đất đá là một đoàn hắc y nhân tay lăm lăm gương giáo, từ từ bao vây lấy chiếc xe ngựa đơn độc.

“Có thích khách, bảo vệ chủ tử.” Lưu Chỉ hét to. Thanh kiếm liễu trên đai lưng nhanh chóng được rút ra, ánh lên sắc lạnh kinh người.

Lời nói vừa dứt, ngay lập tức bên ngoài thùng xe đã vang lên âm thanh kim loại va vào nhau chát chúa.

“Đừng lo, có ta ở đây, nàng và cục sữa nhỏ sẽ không có vấn đề gì.”

Đợt này Tiêu Cảnh Hoằng muốn âm thầm đến Lộc Thành để nhìn người, cũng không muốn gây kinh động đến văn võ bá quan trong triều, mất công lại bị bọn họ lải nhải làm phiền, cho nên hắn không đem theo quá nhiều người.

Chủ yếu chỉ có Thôi Minh, Thương Liễu và Lưu Chỉ, ba cao thủ của ám vệ đại nội.

Chỉ đến lúc cần xử lý Tề Thiệu Khang, hắn mới bí mật cho gọi tri phủ Lộc Thành đến để mượn ngục thất của ông ta.

Sau khi rời Lộc Thành cũng yêu cầu bọn họ giữ im lặng.

Bởi vậy hiện tại, nơi này chỉ có độc Lưu Chỉ, Thôi Minh và Thương Liễu đối đầu với hàng mấy chục kẻ địch.

Ban đầu Tiêu Cảnh Hoằng còn có thể tự tin giải quyết bọn chúng trong vòng một canh giờ.

Nhưng hắn đã đoán sai. Càng đánh, đám hắc y nhân càng ngày càng đông, lớp này ngã xuống lại có lớp khác tiến lên.

Trận chiến kéo dài, nhóm Tiêu Cảnh Hoằng dần rơi vào thế hạ phong.

Ba người Thôi Minh, Thương Liễu và Lưu Chỉ c.h.é.m đến đỏ mắt rồi vẫn không tiêu diệt được hoàn toàn.

Bọn người này hoàn toàn khác với quân đoàn của Điền Chủng.

Cách thức liều mạng này, ắt hẳn là đã được đào tạo để trở thành tử sĩ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-lan-nay-nhat-dinh-khong-yeu-nguoi/chuong-56.html.]

“Mở đường máu, để cho chủ tử chạy trước, chúng ta sẽ đuổi theo sau.” Lưu Chỉ đề nghị.

Thôi Minh cũng thấy cách này là ổn thỏa nhất, vội vàng ném ra ba viên đạn pháo để dọn đường cho chiếc xe ngựa vọt lên.

Không nghĩ đến, khi xe ngựa vượt ra khỏi tầm bảo vệ của ba người kia, đám hắc y nhân ngay lập tức quay đầu như con thiêu thân lao đến.

Vút.

Một loạt mũi tên được b.ắ.n ra cắm thẳng vào thùng xe khiến Tô Y Điềm sợ đến tái mặt.

Nàng ôm chặt cục sữa nhỏ trong lòng, vội vàng nói: “Không xong rồi, chúng ta lọt bẫy của chúng rồi.”

Không sai, ngay từ đầu bọn chúng dây dưa với ba cao thủ đại nội chỉ nhằm để tách xe ngựa ra khỏi đám Lưu Chỉ, Thôi Minh và Thương Liễu.

“Bỏ xe ngựa.” Không còn cách nào khác. Không gian tù túng của thùng xe khiến Tiêu Cảnh Hoằng khó lòng vận công, hắn chỉ còn cách lộ mặt, với thân thủ của mình, nhất định có thể lấy một địch mười, chiếm lấy ngựa đưa hai mẹ con Tô Y Điềm thoát đi trước.

Tình hình tước mặt cũng chỉ có phương án này là khả thi nhất.

Truyện được đăng tải bản đầy đủ nhất tại page Ổ Mèo Mụp Sữa, like và follow page để ủng hộ truyện nha. 

Ầm.

Một tiếng nổ vang lên, thùng ra vỡ nát, trong lớp bụi mù mịt vọt ra thân ảnh cao lớn vững chãi của nam nhân.

Không hổ là đệ tử của Mạnh Cẩn, võ công của Tiêu Cảnh Hoằng có khi còn nhỉnh hơn đám Thôi Minh và Thương Liễu vài phần.

Chỉ là hắn rất ít khi thể hiện điều này trước mặt người khác.

Chỉ với ba chiêu kiếm, Tiêu Cảnh Hoằng cả cứa cổ gần như chục mạng hắc y nhân đang bao vây bọn họ.

Từng giọt m.á.u chảy tí tách xuống đất khiến vị trí đứng của Tiêu Cảnh Hoằng gần như bị nhuộm đỏ.

Nhóm hắc y nhân nhìn đến rùng mình, bước chân cũng có chút chần chừ nấn ná, không còn manh động như trước.

Một tên có vẻ là đầu lĩnh thấy tình hình không ổn vội vàng hét lên: “Giết hai mẫu tử kia, phải g.i.ế.c được hai người họ!!!”

Tiếng hét này ngay lập tức thức tỉnh đám hắc y nhân đang rơi vào hỗn loạn. Bọn chúng như được bơm m.á.u gà, toàn bộ điên cuồng xông lên bất chấp ánh kiếm loang loáng trên tay Tiêu Cảnh Hoằng.

“Chỉ cần g.i.ế.c được nữ nhân và đứa trẻ kia là có thể hoàn thành nhiệm vụ.”

Đâu đó vang lên lời nhắc nhở khiến Tiêu Cảnh Hoằng giận run người.

Hắn dùng hết sức bình sinh phá vỡ bức tường ngăn cản bằng thịt người giữa mình là hai mẹ con Tô Y Điềm, bất chấp lao người về phía nàng.

Bọn chúng muốn g.i.ế.c họ?

Bọn chúng muốn g.i.ế.c Tô Y Điềm và cục sữa nhỏ?

Chỉ nghĩ đến điều này thôi là Tiêu Cảnh Hoằng đã đỏ mắt.

Hắn không cho phép điều này xảy ra.

Hắn đã mất nàng một lần, may mắn lắm mới có thể tìm lại được.

Bọn người này sao lại dám cả gan cướp nàng khỏi tay hắn một lần nữa chứ.

Thanh kiếm trên tay Tiêu Cảnh Hoằng như có mắt, xoay vun vút trên không.

Máu thịt vương vãi khắp áo bào màu ngọc bích của hắn.

Chỉ còn một bước nhỏ nữa thôi hắn có thể đến bên cạnh nàng rồi.

“Tiêu Cảnh Hoằng, cẩn thận đằng sau!!!”

Truyện được đăng tải bản đầy đủ nhất tại page Ổ Mèo Mụp Sữa, like và follow page để ủng hộ truyện nha. 

Tiếng gào xé gan xé ruột của Tô Y Điềm vang lên khiến tai hắn ù đi.

Phần bả vai nhói lên một cái, cảm giác dính dấp lan tràn khắp da thịt.

Tên đầu lĩnh còn lại dùng toàn bộ hơi tàn của mình c.h.é.m đến vị trí đứng của Tô Y Điềm và cục sữa nhỏ.

“Mày dám… mày dám đụng đến nàng?”

Toàn thân hắn nồng nạc mùi tanh của máu, trường bào trên người đã không còn có thể nhìn ra được màu sắc ban đầu, đôi mắt hắn long lên dữ tợn, hàm răng trắng ởn nhe ra, trông hắn lúc này không khác gì lệ quỷ dưới địa ngục đang đứng sừng sừng trước mặt đối phương.

Âm thanh xé rách toạc vang lên.

Tiêu Cảnh Hoằng dùng sức lực kinh người bóp chặt lấy cần cổ hắn bằng tay phải rồi vặn một vòng.

Chiếc đầu lăn lông lốc, rơi xuống dưới đất bị hắn ghét bỏ đá mạnh một cái.

“Không sao rồi…” Tiêu Cảnh Hoằng lảo đảo đi đến trước mặt Tô Y Điềm và cục sữa nhỏ đang sững ra vì sợ hãi.

Hắn dùng vạt áo lấm lem lau qua loa gương mặt đã bê bết m.á.u không biết là của ai, nhẹ nhàng đưa tay ra trấn an hai người trước mặt: “Yên tâm, có ta ở đây, sẽ không ai làm hại được mẹ con nàng…”

Tô Y Điềm còn chưa kịp đáp lại, thân hình to lớn của Tiêu Cảnh Hoằng đã đổ gục xuống đất.

Lúc này đây nàng mới nhận ra trên vai hắn là vết c.h.é.m sâu hoắm, m.á.u đã nhuộm đỏ ngoại bào, lan tận đến ống tay áo.

“Tiêu Cảnh Hoằng, ngươi không sao chứ?”

Tô Y Điềm vội vàng đỡ lấy hắn, ra sức vỗ lên gương mặt đã trắng nhợt vì mất m.á.u của Tiêu Cảnh Hoằng.

“Ngươi không được có chuyện gì đó, đừng làm ta sợ…”

Nhìn đôi mắt nhắm nghiền của Tiêu Cảnh Hoằng, Tô Y Điềm càng thêm hoảng.

Lồng n.g.ự.c của Tiêu Cảnh Hoằng rung động, một tiếng cười nhẹ bật ra: “Ha, nàng đang thương xót ta đó hả?”

Dù không mở mắt nhưng vẫn còn hơi sức nói ra được câu này, Tô Y Điềm đột nhiên thở phào nhẹ nhõm.

Nàng cố trấn tĩnh bản thân, giọng run run hỏi hắn: “Đi được không? Đi nổi không?”

Thấy Tô Y Điềm không trả lời câu hỏi vừa rồi của mình, Tiêu Cảnh Hoằng cũng không muốn chuốc nhục vào thân, chậm rãi gật đầu: “Được.”

Nàng xé vội vạt váy, ấn mạnh vào vết thương để cầm m.á.u cho hắn rồi dùng đai lưng quấn mấy vòng, siết chặt, hoàn thành khâu sơ cứu ban đầu.

“Nơi này không thể ở lâu, chúng ta còn không biết bọn chúng có truy binh hay không, cần phải rời đi ngay.” Tiêu Cảnh Hoằng hít sâu một hơi chịu đựng cơn đau trên vai, dựa vào người Tô Y Điềm đứng dậy.

“Còn ba người kia…?”

“Mục tiêu bọn họ là chúng ta, đám còn lại chỉ muốn cầm chân họ, sẽ không sao đâu.”

Tiêu Cảnh Hoằng trấn an Tô Y Điềm rồi khom người xuống bế bổng cục sữa nhỏ đang trong cơn sợ hãi cực độ lên bằng một tay.

“Tìm chỗ trú ẩn trước, chờ Thôi Minh tìm viện binh đến đây.”

Tô Y Điềm sợ ảnh hưởng đến vết thương trên vai hắn, nhỏ giọng muốn giành lấy cục sữa nhỏ lại bị Tiêu Cảnh Hoằng tránh đi: “Để ta, nàng dẫn đường đi, trời tối quá, không đi nhanh thì ta thực sự sẽ ngã quỵ giữa đường mất.”

Hơi ấm dần dần bao phủ những ngón tay thô to thon dài của hắn khiến Tiêu Cảnh Hoằng giật mình.

“Khoan, để ta lau tay cho sạch…” Nhớ ra vết m.á.u đã khô còn dính dấp trên tay, Tiêu Cảnh Hoằng lần đầu tiên cảm thấy bản thân có chút không sạch sẽ, ngượng ngùng muốn rút về.

Nhưng Tô Y Điềm không để cho hắn có cơ hội đó, nàng siết chặt lấy bàn tay hắn, giọng nói kiên định đỡ hắn đi một mạch về phía trước.

“Đi, chúng ta tìm một chỗ nào đó trú ẩn qua đêm nay, chờ viện binh đến.”

 

Loading...