Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

TRỌNG SINH NÀNG VẪN VÔ VỊ NHƯ TRƯỚC - Chương 128

Cập nhật lúc: 2024-12-18 15:34:49
Lượt xem: 35

Nhưng mà dù sao đây cũng là tài sản riêng của Thái tử, trên dưới triều chính cũng chẳng có người nào dám xen vào. Chỉ âm thầm hâm mộ Thiệu gia có một cô cháu gái tốt số.

Bản thân Thiệu An lại cảm thấy rất khó xử, băn khoăn nửa ngày, vẫn quyết định đi tới Thái Cực cung bái kiến Thái tử.

Đại thái giám Lai Ngộ Hỉ tự mình ra nghênh đón, đem người dẫn vào trong điện.

Thái tử đang phê tấu chương, thấy ông đến liền đứng dậy đón lấy, cười nói:

Chúc mừng cữu phụ. Thiệu An vội vàng hành lễ:

Không dám nhận, vi thần bái kiến điện hạ. Uất Trì Việt kéo ông ngồi vào ghế bên trong:

Cữu phụ không cần đa lễ.

Sau đó liền lệnh cho cung nhân dâng trà lên.

Từ ngày tới Thiệu gia "vừa gặp đã thân", hắn liền coi cữu phụ này như người thân trong gia đình mình. Lúc Thiệu An chỉ là một hộ bộ viên ngoại lang bình thường thì không có ai để ý tới. Bây giờ đột nhiên thăng lên chức vị quan trọng liền có vô số ánh mắt nhìn chằm chằm, không khỏi khiến người ta có chút sợ hãi.

Uất Trì Việt biết ông có điều lo lắng, bèn nói:

Nơi này không có tai mắt của người ngoài, cữu phụ cứ việc yên tâm.

Hắn ngừng một chút lại tiếp:

- Hôm nay cữu phụ tới đây có gì chỉ giáo?

Lúc này Thiệu An mới nhẹ nhàng thở ra một hơi, nhưng cũng không dám đi quá giới hạn:

Vì thần có một yêu cầu quá đáng, mong điện hạ thành toàn. Thái tử nói:

Cữu phụ cứ nói đi.

Thiệu An nhắm mắt nói:

Vi thần không có công gì mà lại được điện hạ ban thưởng, bây giờ nhận lấy thì ngại, không nhận thì lại thấy bất an. Thần khẩn cầu điện hạ thu hồi lại nhà vườn cùng nô bộc đầy tớ...

Uất Trì Việt kinh ngạc nói:

Vì sao? Thiệu An nói:

Xin điện hạ đừng ngạc nhiên. Thật sự là vợ ta, con trai cùng con gái đều đã quen với cảnh nghèo khó rồi...

Uất Trì Việt cho là ông khách sáo, cười nói:

Cữu phụ không cần khách khí, Sùng Nhân phường cách quan giải cùng cung thành đều rất gần, cữu phụ vào triều hoặc vào cung nghị sự đi sẽ nhanh hơn.

Hắn ngừng một chút lại nói:

Nếu cữu mẫu có rảnh, không ngại thì có thể tới Đông cung bồi Thái tử phi.

Không đợi Thiệu An mở miệng, hắn đã chặn lời:

Có một chuyến hàng ở Quan Đông Nam đang muốn vận thủy, cũng có một số chuyện muốn thương lượng với cữu phụ. Vốn đang muốn sai người đi tới quý phủ mời một chuyến, bây giờ vừa vặn đúng lúc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-nang-van-vo-vi-nhu-truoc/chuong-128.html.]

Thiệu An không còn cách nào khác, đành phải thảo luận chính sự cùng hắn.

Hôm sau, Thiệu phu nhân Nhạc thị tới Đông cung cầu kiến Thái tử phi.

Thẩm Nghi Thu lệnh cho cung nhân đưa bà tới tẩm điện.

Phu quân lên chức, tự nhiên Nhạc thị cũng cảm thấy cao hứng, đuôi mày khóe mắt đều mang đầy ý cười. Vừa bước vào liền hạ bái tạ ơn, Thẩm Nghi Thu bước lên phía trước đỡ bà:

- Cữu mẫu không cần đa lễ.

Nhạc thị vừa nghe giọng nàng liền biết nàng nhiễm phong hàn, vẻ mặt áy náy nói:

Sớm biết nương nương có bệnh thì đã không tới làm phiền rồi. Thẩm Nghi Thu cười nói:

Không sao, ngược lại con chỉ sợ sẽ đem bệnh lây qua cho cữu mẫu thôi.

Dứt lời nàng sai cung nhân vén rèm cửa lên, mở toang cửa sổ ra.

Hai người nói vài câu chuyện nhà cửa, Nhạc thị liếc mắt nhìn cung nhân đứng bên cạnh. Thẩm Nghi Thu hiểu ý, cho cung nhân lui ra ngoài.

Nhạc thị lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ:

Hôm nay cữu mẫu tới là có một chuyện muốn nhờ con. Thẩm Nghi Thu nói:

Cữu mẫu có chuyện gì cứ việc nói ra là được.

Vẻ mặt Nhạc thị muốn nói lại thôi, hai gò má đỏ bừng:

Nương nương cùng điện hạ có thể xem xét lại một chút, đem nhà cửa vườn trạch đã ban thưởng thu hồi lại được không?

Bà xấu hổ cúi đầu:

Không phải là cữu phụ con với ta không biết tốt xấu đâu, thực sự là... Nơi ở mới kia quá lớn rồi, nhà chúng ta tất cả cũng chẳng có bao nhiêu người. Hiện tại cũng không quen hô nô gọi tỳ cho lắm, người làm thì chỉ cần thuê hai ba người là đủ rồi.

Huống chi chúng ta đã ở Gia Hội phường nhiều năm, hàng xóm xung quanh cũng đều thân quen hết rồi. Vườn trạch tuy nhỏ, nhưng mỗi một viên gạch viên ngói đều là tâm huyết của ngoại tổ phụ, cữu phụ cùng a nương con. Nếu cứ rời đi như vậy, chúng ta cũng không nỡ...

Bà cười khổ một cái, nói tiếp:

Huống chi dù cữu phụ con thăng chức, lương bổng chắc cũng khá hơn một chút. Thế nhưng để nuôi hơn ba mươi nô bộc với sáu con ngựa cũng có chút giật gấu vá vai...

Thẩm Nghi Thu hiểu rõ con người của cữu phụ. Người bên ngoài mà ngồi vào vị trí này, gom góp tiền bạc đều dễ như lấy đồ trong túi. Nhưng cữu phụ làm quan thanh liêm, bổng lộc bên ngoài sẽ không lấy nhiều thêm một văn. Dựa vào từng đấy bổng lộc mà nuôi cả một nhà, đúng thật là vô cùng khó khăn.

Thái tử ban thưởng vườn trạch, nô bộc cùng ngựa tốt nhưng bọn họ lại không thể bán đi hoặc cho người bên ngoài thuê được. Cho dù có bỏ không cũng mất một số tiền lớn phải chi vào, huống chi nếu bỏ không có khi còn mang tội bất kính với Thái tử nữa.

Thẩm Nghi Thu không biết nên khóc hay nên cười. Uất Trì Việt sinh ra trong gia đình hoàng gia, làm sao biết được những nỗi khổ này.

Nàng đương nhiên nguyện ý đưa cho một nhà cữu phụ tiền tài ruộng đất để cho bọn họ khỏi phải lo cơm áo gạo tiền. Nhưng với tính tình của cữu phụ cữu mẫu, cho dù có đồng ý nhận thì cũng sẽ ăn không ngon, ngủ không yên.

Huống chi đặt bản thân mình vào hoàn cảnh của họ, nàng cũng không dứt bỏ được ngôi nhà cũ ở Gia Hội phường.

Nàng gật đầu nói:

- Cữu mẫu yên tâm, tiểu Hoàn sẽ bàn bạc lại với điện hạ.

Khối đá trong lòng Thiệu thị lặng lẽ rơi xuống, tiếp tục bồi Thẩm Nghi Thu nói chuyện vài câu rồi đứng dậy cáo từ. Lúc chia tay, bà dặn đi dặn lại, bảo nàng phải nghỉ ngơi thật tốt.

Loading...