TRỌNG SINH NÀNG VẪN VÔ VỊ NHƯ TRƯỚC - Chương 131
Cập nhật lúc: 2024-12-18 15:35:31
Lượt xem: 38
Sau khi ăn hết hai con cua béo, một quả anh đào Tất La, một viên bánh hoa hồng cùng hai khối bánh tuyết ngọt, cuối cùng Thẩm Nghi Thu cũng vừa lòng thỏa ý.
Vương thập nương đặt hương hoàn vào bên trong lư hương. Tống lục nương rửa tay sạch sẽ, đem vỏ cua gói kỹ lại rồi nhét vào ống tay áo.
Ước chừng sau khi uống cạn nửa chén trà, Tiền ma ma trở về. Thấy Thái tử phi cùng nhóm phi tần đang nói chuyện phiếm, uống trà, đánh đàn rồi đốt hương thơm. Bà thấy không có gì khác lạ, cũng cảm thấy yên tâm.
Chạng vạng tối ngày hôm đó, Uất Trì Việt trở về Thừa Ân điện dùng bữa tối, đương nhiên cũng lặp lại chiêu cũ.
Một canh giờ trước Thẩm Nghi Thu vừa ăn hết hai con cua, lúc này trông thấy cũng "tâm lặng như nước". Nhưng mà sợ hắn nghi ngờ nên cũng như cũ giả bộ thèm muốn.
Uất Trì Việt có chút đắc ý, đoán chắc rằng không tới hai ngày nữa nàng sẽ xin tha thôi.
Ai ngờ hết ba ngày, hắn đã ăn chán ngấy cả cua rồi mà Thẩm Nghi Thu vẫn như cũ nói bệnh phong hàn chưa lành, không muốn cùng hắn đi tới giáo trường.
Uất Trì Việt không khỏi nghi ngờ, liền gọi Tiền ma ma tới hỏi một chút. Nghe nói hai vị lương đệ ngày nào cũng đến làm bạn với Thái tử phi thì ngay lập tức hiểu ra. Thì ra là có người len lén giúp nàng!
Một ngày này, thái tử đến Thái Cực cung bàn việc. Hai vị lương đệ cũng theo thường lệ đến Thừa Ân điện tiếp tế đồ ăn cho Thái tử phi.
Tống lục nương đã ngựa quen đường cũ, chân trước của Tiền ma ma vừa rời đi, nàng đã vén quần áo lên cởi gói giấy dầu quấn bên hông xuống.
Vương thập nương cũng không cam chịu yếu thế, đem hương hoàn quẳng vào trong lò lớn.
Tống lục nương mở bọc giấy ra, cầm lấy kéo muốn gỡ thịt cua.
Thẩm Nghi Thu được nàng hầu hạ cũng có chút quen rồi, nhân tiện nói:
Muội nói là kéo cắt với dùng răng cắn có hương vị khác biệt mà. Không biết là khác biệt chỗ nào, hôm nay ta muốn thử xem một chút.
Tống lục nương liền buông cây kéo xuống, dạy nàng cách làm sao để lột cua giống cách ăn của vùng Giang Nam.
Thẩm Nghi Thu bẻ một đầu chân cua, đang định cho lên miệng cắn thì khoé mắt bỗng nhiên liếc thấy có một bóng người cao lớn đứng bên ngoài bình phong. Nàng thầm nghĩ không ổn rồi, chưa kịp làm gì thì Uất Trì Việt đã đi vòng qua bình phong tiến tới.
Hai người đồng phạm, một người bị dọa cho câm như hến. Một người thì vẫn mang vẻ mặt thấy c.h.ế.t cũng không sờn.
Thái tử nhìn về phía Thái tử phi, thấy nàng vẫn đang cầm một cái chân cua đã cắn được một nửa, trên khuôn mặt đoan trang hiện ra vẻ xấu hổ hiếm thấy.
Trên mặt Uất Trì Việt vẫn nghiêm túc đàng hoàng, nhưng trong mắt lại tràn đầy ý cười ranh mãnh. Hắn hắng giọng một cái, nói với hai vị lương đệ:
Bệnh phong hàn của Thái tử phi còn chưa khỏi hẳn, sao các ngươi có thể cho nàng ăn những thứ này?
Thẩm Nghi Thu buông chân cua xuống nói:
Khởi bẩm điện hạ, bệnh phong hàn của thiếp đã khỏi hẳn rồi. Uất Trì Việt liếc nàng một chút:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-nang-van-vo-vi-nhu-truoc/chuong-131.html.]
A? Khỏi lúc nào vậy? Sáng sớm lúc ta đi không phải là vẫn còn chưa khỏi sao?
Thẩm Nghi Thu mặt không đỏ, tim không đập nói:
- Có lẽ là buổi trưa.
Uất Trì Việt gật đầu, nói với hai vị lương đệ:
- Thế ngược lại là do ta trách oan các nàng rồi, đứng dậy đi.
Có Thái tử ở đây, hai vị lương đệ giống như đang ngồi trên bàn chông, chỉ ngồi thêm một lát rồi đứng dậy cáo từ.
Đợi bọn họ đi khỏi, Uất Trì Việt mới nhìn thoáng qua Thái tử phi:
Nếu đã khỏi hẳn, ngày mai chắc chắn có thể theo cô đi giáo trường rồi.
Thẩm Nghi Thu chỉ đành phải nói:
- Thần thiếp vô cùng vinh hạnh.
Ngày hôm sau khi trời vừa sáng, Thẩm Nghi Thu đang ngủ ngon lành thì cảm giác được có người kéo nàng. Bên tai truyền đến âm thanh nam nhân:
- Nghi Thu, nên dậy rồi.
Thẩm Nghi Thu chỉ coi như không nghe thấy, rúc đầu vào trong chăn ngủ tiếp.
Đúng lúc này, nàng đột nhiên cảm giác phía sau cổ tự dưng lạnh lẽo mới giật mình tỉnh dậy. Mở to mắt ra liền thấy Uất Trì Việt đang nằm bên cạnh nàng, lông mi ánh mắt đều chứa đầy ý cười mà nhìn nàng.
Hắn lắc lắc đồ vật trong tay, đó thế nhưng lại là bạch ngọc cá phù của hắn.
- Nên rời giường rồi. "Hắn nói".
Thẩm Nghi Thu nghe thấy giọng hắn có chút khác lạ, giọng mũi có chút nặng, cổ họng cũng có chút khàn khàn. Tập trung nhìn kỹ mới thấy, hai gò má trên mặt hắn còn đỏ ửng bất thường nữa.
Nàng nghi ngờ hỏi:
Điện hạ cũng bị nhiễm phong hàn rồi sao? Uất Trì Việt nhướng mày:
Không phải, cô chưa từng bị nhiễm phong hàn...
Lời còn chưa dứt, hắn bỗng nhiên quay mặt đi, che miệng hắt hơi một cái.
Hắn hít hít mũi, lại quay sang, giả bộ như chưa có gì xảy ra:
Cô chưa từng bị nhiễm phong hàn bao giờ. Nàng mau dậy đi, cô dẫn nàng đi chọn ngựa.