Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

TRỌNG SINH NÀNG VẪN VÔ VỊ NHƯ TRƯỚC - Chương 133

Cập nhật lúc: 2024-12-18 15:36:18
Lượt xem: 42

Những con ngựa này đều được tuyển chọn kỹ lưỡng trong số ngựa tốt của Đại Uyển, mỗi một con đều uy phong khoẻ mạnh, tuấn dật phi thường.

Thẩm Nghi Thu hoa mắt trong chốc lát, chỉ dành phải nói:

- Thiếp không biết chọn ngựa, điện hạ định đoạt là được rồi.

Uất Trì Việt đo thử vóc dáng của nàng, chọn lấy một con tương đối thấp bé, ngựa Ngọc Thông. Hắn cẩn thận kéo đầu nó qua, nói với Thẩm Nghi Thu:

- Nàng sờ thử đi.

Thẩm Nghi Thu hồi hộp nín thở như đứa trẻ, cẩn thận từng ly từng tí mà vươn tay, vuốt ve cái lưng bóng loáng của ngựa Ngọc Thông.

Ngọc Hoa Thông ôn hòa cúi đầu xuống.

Uất Trì Việt nói:

- Nó rất thích nàng, nàng có thể thử sờ đầu của nó xem.

Thẩm Nghi Thu nghe lời vươn tay ra,còn chưa chạm được vào đầu ngựa, Ngọc Hoa Thông bỗng nhiên "phì" một tiếng qua mũi. Nàng giật nảy mình, bất giác rụt tay lại.

Uất Trì Việt nói:

- Đừng sợ.

Vừa nói vừa cầm tay của nàng đặt lên đầu của Ngọc Hoa Thông. Ngựa Ngọc thông ôn hòa nhìn nàng một hồi, sau đó đột nhiên quay đầu cọ cọ vào tay nàng. Bờm ngựa như cái chổi lông cọ vào lòng bàn tay nàng, có chút ngứa ngáy.

Trong lòng Thẩm Nghi Thu sinh ra một cảm giác kỳ lạ. Từ khi con ch.ó săn nhỏ của nàng c.h.ế.t đi, nàng đã không còn gần gũi với mấy động vật nhỏ như thế này nữa.

Uất Trì Việt hỏi:

Nàng có muốn chọn con khác không?

Thẩm Nghi Thu lắc đầu:

Chọn con này đi.

Uất Trì Việt chỉ sang con ngựa bên cạnh:

- Con màu tím này nhìn cũng không tệ.

Thẩm Nghi Thu cũng chẳng thèm nhìn một cái, vuốt cổ của Ngọc Hoa Thông:

- Thiếp thích con này thôi.

Uất Trì Việt vỗ nhẹ lên lưng ngựa:

- Nghe nàng.

Dứt lời quay đầu nói với nội hầu:

Đem ngựa của Thái tử phi dắt về chuồng đi, nhớ chăm sóc cẩn thận.

Thẩm Nghi Thu ngơ ngác, mở to hai mắt, bộ dạng muốn nói lại thôi.

Uất Trì Việt cười một tiếng, vỗ nhẹ vào lưng nàng:

Đừng nóng vội, trước tiên phải luyện tập kỹ năng cơ bản đã. Hắn ngừng một chút lại nói:

Đầu tiên hôm nay ta sẽ dạy nàng cách đứng trung bình tấn. Thẩm Nghi Thu hiểu ra, con ngựa xinh đẹp kia chỉ là mồi nhử thôi. Uất Trì Việt nói:

Đến đây, đứng dáng giống như ta.

Thẩm Nghi Thu lề mề nửa ngày, cuối cùng vẫn đứng bất động tại chỗ.

Uất Trì Việt kinh ngạc nói:

- Sao vậy?

Mặt Thẩm Nghi Thu đỏ bừng:

- Đứng vậy quá bất nhã...

Uất Trì Việt bật cười một tiếng:

Đứng trung bình tấn thôi có gì đâu mà bất nhã chứ? Dáng đứng này rất tao nhã, đặc biệt cảnh đẹp ý vui. Nếu không tin, nàng trở về đứng trước gương mà xem.

Thẩm Nghi Thu liếc mắt nhìn những nội thị đứng xung quanh. Uất Trì Việt hiểu ý, lệnh cho bọn họ lui hết ra bên ngoài giáo trường.

Đợi sau khi nội thị đã đi hết ra ngoài cửa, Uất Trì Việt nói:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-nang-van-vo-vi-nhu-truoc/chuong-133.html.]

Được rồi. Bây giờ ở đây không có người ngoài nữa, ta cũng sẽ không chê nàng có tướng đứng bất nhã đâu.

Dứt lời, hắn vỗ lên đùi Thẩm Nghi Thu một cái:

- Nào, dang chân ra.

Thẩm Nghi Thu đành phải dang rộng hai chân ra.

Uất Trì Việt lại chen chân vào, gạt một chân nàng mở rộng ra:

- Mở to hơn ra một chút.

Thẩm Nghi Thu vẫn như cũ không chịu làm theo.

Uất Trì Việt dứt khoát dùng tay đẩy hai chân của nàng ra, làm thành một tư thế thích hợp:

Chân của nàng vừa gầy lại vừa nhỏ, đứng chưa được ổn lắm. Phải luyện đứng trung bình tấn thật tốt mới có thể cưỡi ngựa vững vàng được.

Thẩm Nghi Thu giận mà không có chỗ phát tiết, ai thèm quan tâm đứng có ổn hay không chứ!

Uất Trì Việt lại vỗ lên sống lưng nàng một cái không nặng không nhẹ:

- Đứng thẳng lưng lên.

Vừa nói tay vừa thuận theo sống lưng của nàng mà trượt lên trên, nói:

Ưỡn lưng lên, mở rộng hai vai ra. Không sai, cứ như vậy đi, đừng nhúc nhích. Trước tiên cứ đứng thử một canh giờ đã.

Mặt Thẩm Nghi Thu tái mét, xém chút nữa là khóc òa lên.

Uất Trì Việt cười vỗ nhẹ sau đầu nàng:

Ta nói đùa thôi. Một canh giờ không phải là sẽ làm gãy đôi chân gầy này của nàng sao, trước tiên đứng thử một khắc đã.

Nói rồi lại sờ bụng nàng:

Dồn khí đan điền đi, có biết đan điền ở đâu không? Đây này, hít sâu vào... Không phải là nín thở đâu...

Thẩm Nghi Thu cứ nghĩ một canh giờ sẽ không có gì khó. Ai ngờ chỉ mới chốc lát mà hai chân nàng đã bủn rủn hết cả, đầu gối run rẩy. Nghĩ bụng chắc một khắc đồng hồ cũng trôi qua hơn nửa rồi, mới hỏi Uất Trì Việt:

Điện hạ, còn bao lâu nữa? Uất Trì Việt nói:

Vẫn còn sớm.

Thẩm Nghi Thu cố giữ vững thêm một hồi, hai chân đã mất hết cảm giác, hỏi dò:

Điện hạ, đã hết giờ chưa? Thái tử nói dứt khoát:

Vẫn còn chưa tới một khắc đồng hồ đâu.

Thẩm Nghi Thu không chống đỡ nổi nữa, chân mềm nhũn, ngồi ngã ngửa trên mặt đất.

Uất Trì Việt cười "phụt" một tiếng.

Thẩm Nghi Thu tuy đã làm người hai đời nhưng cũng chưa từng bị mất mặt lớn đến như thế, nàng ôm đầu gối đem mặt vùi vào khuỷu tay.

Uất Trì Việt vẫn không mềm lòng, tiến lên kéo tay nàng:

Là do ta không tốt, không nên cười nàng. Bây giờ mau đứng dậy đi, đứng nốt nửa khắc đồng hồ nữa nào.

Thẩm Nghi Thu nghe thấy vẫn phải tiếp tục, càng không chịu ngẩng đầu, ngồi bệt dưới đất không nói lời nào.

Uất Trì Việt thấy tay chân nàng mảnh khảnh, chỉ sợ kéo quá sẽ làm nàng trật khớp nên không dám dùng sức. Nghĩ một chút, bỗng nhiên dùng tay hướng vào trong nách nàng cù mạnh.

Thẩm Nghi Thu xưa nay sợ nhất là bị nhột. Bây giờ đột nhiên bị tập kích, vừa ngứa lại vừa tức. Nhịn không được mà cười khúc khích, cố lên tiếng cầu xin:

- Dừng lại đi điện hạ...

Uất Trì Việt càng cù hăng say hơn, hết cù nách lại tới eo và cổ. Thẩm Nghi Thu cười không tránh nổi, tức giận đến đỏ bừng cả mặt, khóe mắt xuất hiện vệt nước mắt:

- Uất Trì Việt!

Uất Trì Việt khẽ giật mình, vội vàng buông tay ra.

Thẩm Nghi Thu tái mặt đi:

- Thần thiếp thất lễ, xin điện hạ thứ tội...

Lời còn chưa dứt, Uất Trì Việt đã cúi người xuống, ôm ngang người nàng vào trong lòng.

Loading...