TRỌNG SINH NÀNG VẪN VÔ VỊ NHƯ TRƯỚC - Chương 134
Cập nhật lúc: 2024-12-18 15:37:27
Lượt xem: 46
Lời nói vừa ra khỏi miệng trong lòng Thẩm Nghi Thu liền lạnh đi một nửa. Đời trước, vào mấy năm cuối cùng của cuộc đời kia, nàng đã rút ra được "kinh nghiệm xương máu", đem hết mấy tín ngưỡng cao thượng của Thẩm lão phu nhân như "coi chồng là trời" vứt bỏ như giày rách hết. Trên mặt dù có tỏ ra khiêm tốn, nhưng kì thật trong lòng lại không cho là mình kém hơn bậc nào.
Vừa nãy do tức giận không kiềm chế được, nên nhất thời không giữ được miệng, vô tình thốt ra ba chữ "Uất Trì Việt".
Thẩm Nghi Thu biết hắn luôn coi trọng quy củ. Có một lần Hà Uyển Huệ ở trước mặt mọi người cố tỏ ra thân mật nên gọi hắn một tiếng "a huynh". Lúc đó dù hắn không nói gì, nhưng vẻ mặt lại lộ ra sự không hài lòng. Về sau Hà Uyển Huệ cũng không bao giờ dám gọi hắn là "a huynh" ở bên ngoài nữa.
Tuy là bây giờ ở giáo trường này chỉ có hai người bọn họ, nhưng gọi thẳng tên như thế được coi là rất vô lễ. So với một tiếng "a huynh" còn nghiêm trọng hơn rất nhiều.
Thẩm Nghi Thu biết trước rằng mình sẽ bị trừng phạt, nếu không thì cũng phải nhìn cái bản mặt lạnh lùng của hắn. Ai ngờ hắn lại ôm nàng lên, trong đôi mắt hắn, nàng thấy không những không có buồn bực hay tức giận mà hình như còn có chút cao hứng thì phải?
Thẩm Nghi Thu chỉ cảm thấy không thể hiểu nổi, đây còn là Uất Trì Việt mà nàng quen biết sao?
Uất Trì Việt cực kì ít nghe thấy tên mình qua miệng của người khác. Người trong nhà gọi hắn là Tam lang, những người khác thì gọi hắn là bệ hạ hoặc điện hạ. Nhất là Thẩm Nghi Thu lại vô cùng cẩn thận chặt chẽ, theo đúng khuôn phép lễ nghĩa. Ngày thường nói chuyện với hắn luôn khiêm tốn, kính cẩn, chưa từng dám vượt qua khuôn phép tí nào. Đương nhiên ý xa cách lạnh nhạt trong đó thì không cần nói cũng biết.
Nhất là đời này, thái độ của nàng càng giống như một khối băng cứng rắn lạnh lẽo. Không chê vào đâu được, khiến cho người ta
chẳng có chỗ nào bắt bẻ.
Nhưng mới vừa rồi một tiếng "Uất Trì Việt" kia lại giống như là một cây búa lớn nện thẳng vào tảng băng, khiến cho mặt băng nứt ra một đường nho nhỏ. Mặc dù chỉ có một vết nứt nhỏ bé này nhưng mơ hồ cũng đã thấy được đuôi con cá đang bơi qua bơi lại. Tuy chỉ là thoáng qua thôi nhưng cũng khiến cho người ta không khỏi cảm thấy mừng rỡ.
Hắn cúi xuống nhìn thẳng vào mắt nàng, ánh mắt dịu dàng:
- Nàng mới gọi ta là gì?
Cuối cùng nàng cũng chẳng có can đảm dám gọi tên của hắn thêm một lần nào nữa, chỉ nói:
- Thiếp đã biết tội.
Mặt mày Uất Trì Việt khẽ cong lên:
- Ta miễn tội cho nàng.
Ánh mắt Thẩm Nghi Thu lộ ra vẻ mờ mịt.
Uất Trì Việt nói:
Đây là lúc ta làm lễ đội mũ* thái phó đã thay ta đặt ra một cái tên riêng, nàng có thể gọi riêng ra như vậy cũng được.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-nang-van-vo-vi-nhu-truoc/chuong-134.html.]
Trong văn hoá của người phương Đông xưa kia, nam nhân khi đủ 20 tuổi được tiến hành làm Quan Lễ (Lễ đội mũ trưởng thành), hay còn gọi là Nhược Quan, để xác nhận người bước vào giai đoạn trưởng thành, có trách nhiệm với xã hội.
Hắn tuy là có tên riêng, nhưng cả đời cũng chưa từng được gọi qua.
Đời trước hắn chưa từng muốn dùng tới, chẳng hiểu sao đời này lại muốn nói cho nàng biết.
Có lẽ là do ánh nắng sớm ấm áp kia chiếu vào bên trong mắt nàng khiến nó quá long lanh đẹp đẽ nên hàng mi đang run rẩy của nàng cũng giống như được dát thêm một tầng vàng kim.
Thẩm Nghi Thu không biết nên nói gì cho phải. Nàng đã từng cùng hắn làm một đời vợ chồng rồi, nhưng đây là lần đầu tiên nghe thấy hắn nhắc tới tên riêng của mình. Nhưng cái này cũng chẳng có gì hiếm lạ, không có người nào dám gọi thẳng tên riêng
của Thái tử hoặc Hoàng đế bao giờ cả. Người biết thực sự rất hiếm, sử sách có khi cũng chẳng ghi lại được.
Bây giờ hắn lại đem tên riêng của mình nói cho nàng biết, ý đồ thân mật không cần nói cũng biết.
Thẩm Nghi Thu cũng chẳng hiểu tại sao đời này trời xui đất khiến làm cho bọn họ đi tới bước đường ngày hôm nay, nhưng nàng cũng không thể nào lừa mình dối người được. Uất Trì Việt đối xử với nàng có chút không bình thường.
Sự không giống bình thường này chỉ có Hà Uyển Huệ mới có thể nhận được. Thẩm Nghi Thu chỉ muốn yên lặng trôi qua một đời, nên nói:
Thần thiếp không dám đi quá giới hạn.
Là ta bảo nàng gọi, làm sao gọi là đi quá giới hạn được? Hắn có chút nhíu mày:
Còn nàng thì sao?
Thẩm Nghi Thu mờ mịt một lúc mới hiểu ra được, hắn là đang hỏi tên riêng của nàng.
Ánh mắt nàng khẽ nhúc nhích, không chút do dự nói:
Thiếp không có tên riêng, trưởng bối trong nhà đều gọi thiếp là Thất nương.
Uất Trì Việt có chút nửa tin nửa ngờ. Nhưng mà nàng không chịu nói, hắn cũng không tiện hỏi lại nữa. Chỉ tiếp tục ôm người không chịu buông, nhìn gương mặt nàng chậm rãi đỏ ửng, hắn cảm thấy trái tim mình như biến thành một đám mây, gió mới thổi một chút đã rung động muốn bay lên tận trời cao.
Ánh mắt của hắn băn khoăn dừng lại trên mặt nàng một lát, rồi lại rơi trên đôi môi của nàng. Đôi môi căng mọng đỏ hồng hơi vểnh lên, giống như hoa tường vi nở vào buổi sáng sớm, cẩn thận thu liễm lại hương vị ngọt ngào của mình.
Nhớ tới hương vị của đôi môi kia, cơn khát khô cổ quen thuộc lại xâm chiếm lấy hắn.
Uất Trì Việt kìm lòng không đặng mà cúi đầu xuống. Ngay vào lúc sắp chạm tới môi nàng, hắn đột nhiên lấy lại được tinh thần.