TRỌNG SINH NÀNG VẪN VÔ VỊ NHƯ TRƯỚC - Chương 136
Cập nhật lúc: 2024-12-18 15:37:31
Lượt xem: 40
Bình tĩnh mà xem xét lại thì kiếp này Uất Trì Việt dã đối xử rất tốt với nàng. Dù không thể có qua có lại, nhưng cũng không thể đối xử với hắn quá tệ được.
Huống chi bệnh phong hàn lần này của hắn nói không chừng còn bởi vì nàng mà ra, về tình về lý thì cũng nên đi thăm nom một chút.
Thẩm Nghi Thu khe khẽ thở dài, quay đầu nói với Tố Nga:
- Gọi người đi chuẩn bị xe, tới Bồng Lai cung.
Tố Nga nãy giờ chỉ chờ câu nói này, hai mắt tự dưng sáng bừng lên:
- Vâng. Nô tỳ đi ngay đây.
Thẩm Nghi Thu trở về phòng thay y phục ra ngoài, lại sai cung nhân chải cho nàng búi tóc tròn đơn giản, chưa kịp trang điểm phấn son đã đi ra cửa. Nàng đây là đi thăm bệnh Thái tử, không cần ăn mặc quá lộng lẫy làm gì.
Chỉ chốc lát sau liền có thái giám tới bẩm báo, nói xe đã chuẩn bị xong.
Lúc này Uất Trì Việt đang giống như bị cả băng và lửa thay nhau hành hạ. Hắn nằm ngửa trên giường, đắp chăn dày kín mít. Thế nhưng sau lưng vẫn không ngừng phát ra khí lạnh, trong cổ họng lại nóng rát giống như bị lửa thiêu. Uống cốc nước tựa hồ còn chưa vào tới bụng đã bốc hơi hầu như chẳng còn gì.
Càng là người hiếm khi sinh bệnh thì khi bệnh tới lại càng không thể ngăn cản. Sáng sớm nay hắn đã thấy trên người có chút lạnh lẽo, nhưng cũng chẳng để trong lòng. Vẫn đi Thái Cực cung triệu kiến mấy quốc sử tới bàn chuyện, sau đó thấy thời gian còn sớm liền nhớ tới nhiều ngày rồi chưa đi thỉnh an Trương hoàng hậu, thế là hắn cưỡi ngựa tới Bồng Lai cung.
Ai biết vừa mới ra khỏi Cam Lộ điện của hoàng hậu, mới bước xuống bậc thang liền cảm thấy trời đất quay cuồng. Cũng may thái giám bên cạnh phản ứng mau lẹ, kịp thời đỡ lấy hắn, lại dìu hắn đi vào trong điện.
Sau đó Trương hoàng hậu liền sau người đi mời Đào phụng ngự đến chẩn mạch sắc thuốc. Nhưng vừa mới uống chén thuốc vào
bụng, mồ hôi lại không chảy ra được.
Uất Trì Việt dù lớn lên ở Cam Lộ điện, nhưng dù sao nơi đây cũng là tẩm cung của đích mẫu, sẽ có nhiều bất tiện. Hắn liền lệnh cho thái giám đưa hắn tới Bách Phúc điện gần đó.
Hắn mơ mơ màng màng ngủ hết một canh giờ mới hồi tỉnh lại. Xương cốt toàn thân giống như là bị ngâm qua bát nước giấm, vừa chua vừa mềm. Nhấc thử cánh tay lên hay động đậy ngón tay một chút thôi cũng cảm thấy vô cùng đau nhức.
Chỉ lúc khi còn nhỏ hắn mới bị nhiễm phong hàn, cũng đã sớm quên cảm giác nó như thế nào rồi. Bây giờ ngã bệnh mới phát hiện bản thân quá coi thường nó. Nhớ tới mấy ngày trước còn nói năng hùng hồn, lúc này nghĩ lại mồm miệng bên trong lại cảm thấy có chút đắng chát.
Uất Trì Việt gọi thái giám tới hầu hạ hắn uống nửa chén nước, liền bảo người đứng đợi lệnh ở bên ngoài bình phong. Lúc này trái phải chẳng có một ai, tới tiếng kim rơi xung quanh cũng có thể nghe được. Hắn nghe tiếng tích tắc của đồng hồ nước, đoán chắc giờ này Thẩm Nghi Thu đang dùng bữa tối rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-nang-van-vo-vi-nhu-truoc/chuong-136.html.]
Hắn mới lệnh thái giám tới Đông cung truyền lời, cũng không phải là muốn nàng tới đây thăm hắn. Nàng khỏi bệnh chưa lâu, thể chất lại yếu ớt. Nếu nàng mắc bệnh lại, hai người bọn họ chẳng phải là bệnh mãi không dứt sao.
Nhưng lúc này không có việc gì mà nằm ở trên giường, hắn lại mơ hồ chờ mong nàng sẽ tới đây. Cho dù là đứng cách bình phong nói chuyện với hắn hai câu thôi, cũng có thể khiến những đau ốm này dịu bớt đi phần nào.
Đang suy nghĩ, chợt nghe thấy giọng thái giám ở bên ngoài bình phong truyền vào:
- Khởi bẩm điện hạ...
Trong lòng Uất Trì Việt chấn động, không tự chủ được mà thò người ra, lại nghe thái giám kia nói tiếp:
- Hiền phi nương nương tới.
Uất Trì Việt vô cùng thất vọng, lại nằm về trên giường. Từ sau lần g.i.ế.c gà dọa khỉ trục xuất cung nhân Dư Châu nhi ở Phi Sương điện, hắn còn chưa từng gặp lại mẹ ruột. Hiền phi cũng mấy lần
sai người đưa đồ tới Đông cung, một lần là bánh ngọt và cháo tự tay mình làm, một lần là y phục tự tay bà may...
Đây đều là những mánh khóe bà dùng để nịnh ngọt Thánh thượng, Uất Trì Việt cũng chỉ sai người nhận lấy. Dù sao Hiền phi cũng là mẹ đẻ của hắn, ơn sinh thành cũng không thể nào dứt bỏ. Bà đã biết sai mà lấy lòng, hắn cũng không thể nào níu lấy mấy chuyện quá khứ không buông tha được.
Uất Trì Việt nhéo nhéo mi tâm:
- Mời Hiền phi vào.
Một lát sau liền nghe thấy âm thanh ngọc bội va vào nhau kêu "leng keng" truyền tới ở bên ngoài bình phong. Uất Trì Việt vừa mở mắt đã thấy trên bình phong vân mẫu chiếu lên hai bóng người, bên ngoài ngoại trừ mẹ đẻ hắn còn có một thiếu nữ trẻ tuổi mặc váy hoa cúc.
Hắn còn chưa kịp nghĩ tại sao Thẩm Nghi Thu lại đi cùng Hiền phi tới đây, hi vọng vừa bị dập tắt lại ngay lập tức bùng lên trong lòng.
Đúng lúc này, chỉ nghe giọng Hiền phi từ bên ngoài bình phong vọng vào:
- Tam lang, nhìn xem a nương mang ai tới đây?
Lời còn chưa dứt, hai người đã vòng qua bình phong đi vào. Nữ tử trẻ tuổi đứng sau lưng Hiền phi ngẩng đầu lên, hai mày cau lại, hốc mắt đỏ lên:
- Biểu huynh làm sao mà tự nhiên lại nhiễm bệnh thế này?