TRỌNG SINH NÀNG VẪN VÔ VỊ NHƯ TRƯỚC - Chương 139
Cập nhật lúc: 2024-12-18 15:39:25
Lượt xem: 42
Trong điện chỉ còn lại biểu huynh muội hai người cùng mấy cung nhân nội thị. Tuy không tính là cô nam quả nữ nhưng thực ra cũng chẳng khác bao nhiêu.
Uất Trì Việt thân mang bệnh vốn đã yếu ớt, vừa nãy lại phải ứng phó với nước mắt của Hà Uyển Huệ nên càng hao tâm tổn sức. Hắn lúc này chỉ cảm thấy mệt mỏi rã rời.
Hắn đang nghĩ xem phải hạ lệnh đuổi người như thế nào mà không làm rơi nước mắt của nàng, cân nhắc một lúc mới nói:
Biểu muội vẫn nên tới đại sảnh dùng chút cơm canh đi. Ăn xong thì cùng mẫu phi về tẩm điện mà nghỉ ngơi.
Hà Uyển Huệ lắc đầu, quan tâm nói:
Biểu huynh thấy mệt rồi sao? Mệt thì đi ngủ đi, a Huệ đợi huynh ngủ rồi sẽ rời đi ngay.
Khi còn bé nàng cũng hay nói như vậy. Uất Trì Việt biết nàng cố chấp hơn bất kì ai nên cũng chẳng khuyên nữa, chỉ nằm xuống rồi nhắm mắt lại.
Chỉ chốc lát sau dược liệu an thần trong bát thuốc đã phát huy tác dụng, hắn nặng nề mà ngủ thiếp đi.
Quách hiền phi dùng xong bữa tối liền trở lại trong điện, thấy nhi tử đã ngủ thì nói với cháu gái:
- Tam lang ngủ rồi, chúng ta cũng nên trở về đi thôi.
Hà Uyển Huệ nhìn khuôn mặt đang say ngủ yên tĩnh của nam nhân trong ánh nến mờ ảo, khẽ lắc đầu nói với Quách hiền phi:
Dì cứ về trước đi, a Huệ muốn ngồi thêm một lúc nữa. Biểu huynh đang bị bệnh, a Huệ không đành lòng để huynh ấy tỉnh dậy mà lại thấy bên giường không có ai.
Quách hiền phi đặt tay lên đầu vai của cháu gái, tức giận nói:
- Cháu đó, đứa nhỏ này. Đáng tiếc...
Bà nuốt lại nửa vế sau của câu nói, nhưng mà tiếc cái gì, không ai là không biết.
----
Thẩm Nghi Thu xuất phát từ Đông cung lúc trời đang sắp tối, tới được Bách Phúc điện thì trời đã tối đen.
Nghe nói Thái tử phi bỗng nhiên giá lâm, mấy người thái giám nội thị đều hai mặt nhìn nhau, vẻ mặt khổ não.
Thái tử phi là nữ chủ nhân chính thức của Đông cung nhà bọn hắn, đương nhiên sẽ phải cẩn thận tiếp đón. Nhưng vị đang hầu hạ bên giường trong kia bọn hắn cũng không thể đắc tội nổi.
Phân lượng của nàng ấy trong lòng Thái tử bao nhiêu năm nay, những người hạ nhân hầu hạ nhiều năm như bọn họ đều rõ ràng.
Mà nghe nói tiểu lang quân được đính hôn cùng Hà cửu nương cũng chỉ còn lại một hơi tàn. Lúc nào không thở được nữa, tiểu nương tử này đến tám phần là sẽ gia nhập Đông cung. Thái tử cùng nàng có tình cảm thanh mai trúc mã, được sủng ái là chuyện chắc chắn như đinh đóng cột. Về sau nếu muốn lấy được lòng nàng thì chí ít bây giờ cũng không thể đắc tội được.
Vì đại thái giám Lai Ngộ Hỉ phải vội về quê chịu tang nên mới không có ở đây, chứ nếu không cũng chỉ có ông ấy mới có thể ứng phó thỏa đáng được với tình huống này.
Mấy người thái giám im lặng ra biểu quyết, lặng lẽ chọn ra một kẻ xui xẻo, phụ trách ra cửa điện nghênh đón Thái tử phi đại giá.
Thẩm Nghi Thu ngồi bộ liễn đi qua sân, liền gặp một vị thái giám cùng mấy cung nhân đang bước nhanh xuống khỏi bậc thang rồi vội vàng tiến lên nghênh đón, mặt đầy tươi cười hành lễ:
- Nô bái kiến nương tử, xin thỉnh an nương tử.
Thẩm Nghi Thu được cung nhân đỡ xuống khỏi bộ liễn, nàng hỏi:
Điện hạ sao rồi? Thái giám kia đáp lời:
Hồi bẩm nương tử, điện hạ vừa mới uống thuốc xong, giờ đi ngủ rồi.
Thẩm Nghi Thu gật gật đầu:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-nang-van-vo-vi-nhu-truoc/chuong-139.html.]
- Tốt, ta đi xem điện hạ một chút.
Ngay lập tức trên mặt vị thái giám kia hiện ra vẻ chần chờ. Đúng lúc này, Thẩm Nghi Thu bỗng nhiên nhìn thấy một chiếc xe ngựa nhỏ dừng ở dưới bậc thềm. Nàng mơ hồ như nhớ ra cái gì đó, hỏi:
- Trong điện có người khác sao?
Vị thái giám kia đang lo lắng không biết nên mở miệng như thế nào, bây giờ nghe chính miệng nàng hỏi, hắn thở phào một hơi nói:
Hồi bẩm nương nương, là cháu gái Hà cửu nương nhà Hiền phi nương nương tới thăm điện hạ.
Thẩm Nghi Thu vừa nãy cũng đoán ra được rồi, bây giờ nghe thấy khóe miệng cũng không nhịn được mà mỉm cười. Nàng cứ nghĩ là hắn bệnh tới nỗi không xuống được giường nên mới vội vàng mà chạy tới đây. Ai dè là bởi vì lý do này.
Nàng vội vã chạy tới đây, đến bữa tối cũng chưa kịp dùng. Lúc này muốn gọi người đi dọn cơm nhưng lại chẳng có khẩu vị gì, vừa nghĩ tới ăn uống đã có cảm giác chán ngấy.
Nàng có suy nghĩ muốn trở về Đông cung ngay lập tức, nhưng tới cũng đã tới rồi, không thể quay đầu rời đi như vậy được. Trong cung có biết bao nhiêu ánh mắt đang nhìn chằm chằm, nàng không thể để cho người khác tìm ra lỗi sai của mình được.
Vị thái giám kia thấy nàng mạnh thần sắc khó phân biệt, bèn thận trọn nói:
- Nương nương có cần vào trong điện ngồi chờ không?
Thẩm Nghi Thu suy nghĩ một chút. Thực tế thì nàng cũng chẳng có hứng thú đi xem Hà Uyển Huệ làm bộ làm tịch, khóc lóc sướt mướt, nên nhân tiện nói:
Không cần. Ta sẽ chờ ở bên ngoài, làm phiền ngươi đợi tới lúc điện hạ tỉnh lại thì tới thông báo cho ta một tiếng.
Vị thái giám kia nào dám thực sự để nàng chờ ở bên ngoài, vội vàng đón nàng vào đông hiên. Nhóm cung nhân nội thị lại càng ân cần bận rộn hơn bao giờ hết, từng người bận bịu ra ra vào vào, đốt hương pha trà, lau dọn ghế ngồi. Chỉ mong Thái tử phi nương nương nhìn thấy bọn họ tận tâm tận lực, hết lòng phục vụ như thế này rồi thì tuyệt đối đừng giận lây sang bọn họ nữa.
Thẩm Nghi Thu đương nhiên hiểu rất rõ suy nghĩ của mấy người này. Bọn họ thấy vẻ mặt Thái tử phi còn ôn hòa hơn mấy phần so với ngày thường, tuy nhóm cung nhân nội thị ngoài miệng không nói gì, nhưng trong lòng đều âm thầm cảm kích Thái tử phi nương nương thấu tình đạt lý.
Nước trà chưa sôi được một lần, đã có cung nhân tới bẩm báo nói Hà nương tử đang cầu kiến ở bên ngoài, muốn thỉnh an Thái tử phi nương nương.
Thẩm Nghi Thu gật đầu nói:
- Không cần. Tâm ý của nàng ta, ta xin nhận.
Đời trước lúc vừa thành hôn xong, nàng vì Uất Trì Việt nên đối xử với biểu muội này cũng vô cùng chân thành. Ngay cả khi nàng ta vào cung làm phi, nàng cũng chưa từng gây khó xử cho người này. Đáng tiếc, người ta có tham vọng cao, thứ nàng ta muốn chính là vị trí chính thất.
Dù sao bọn họ cũng đã được định sẵn là sẽ ở thế giương cung bạt kiếm, bây giờ cũng chẳng cần phải giả bộ làm gì.
Hà Uyển Huệ hạ mình chạy tới thỉnh an là muốn làm đủ cấp bậc lễ nghĩa, cũng có ý mang lòng dò xét. Nàng thường xuyên nghe người ta đồn rằng dung mạo của vị Thẩm thất nương này vô cùng tuyệt diễm. Nay trải qua mới thấy nàng quả nhiên là lợi hại, bảo sao dì cũng phải ăn thiệt thòi rất lớn từ tay nàng.
Càng quan trọng hơn là, thần sắc của Thái tử khi nhắc tới nàng ấy khiến nàng cảm thấy rất bất an.
Nàng hào hứng mãn nguyện tới để ganh đua sắc đẹp, ai ngờ cửa lại không mở. Người ta đến mặt còn chả muốn gặp, nàng tức tới nỗi suýt chút thì rơi lệ.
Nhưng lúc này không có người bên ngoài ở đây, rơi lệ cũng chẳng có tác dụng gì, chẳng bằng bớt đi cho xong.
Nàng cắn môi một cái, trầm mặt, quay người trở về tẩm điện, ngồi trở lại cạnh bên giường của Uất Trì Việt.
Thẩm Nghi Thu lại có chút buồn bực ngán ngẩm.
Bách Phúc điện này là phòng ngủ của cung phi trong cung nhưng không được dùng tới, giá sách trên đông hiên cũng rỗng tuếch. Nàng không tìm thấy sách để giải buồn, liền nhìn quanh một vòng, phát hiện trên tường có treo một cây đàn cầm. Nàng sai cung nhân lấy xuống, nhẹ nhàng cầm lên chơi đùa.
Uất Trì Việt đang ở trong mộng cũng khẽ động, hắn mơ hồ nghe thấy âm thanh như có như không, lúc gần lúc xa của tiếng đàn. Trong thoáng chốc hắn còn tưởng rằng đó là bản nhạc thần tiên thanh tao từ chân trời truyền tới.
Hắn muốn mở mắt ra nhìn một chút, nhưng mí mắt giống như là nặng ngàn cân, làm sao cũng không mở ra được.
Hà Uyển Huệ hai mày nhíu chặt lại, đứng dậy buông màn che bên giường xuống.