TRỌNG SINH NÀNG VẪN VÔ VỊ NHƯ TRƯỚC - Chương 140
Cập nhật lúc: 2024-12-18 15:39:26
Lượt xem: 44
Nhóm cung nhân đứng ở một bên không khỏi hai mắt nhìn nhau. Tiếng đàn kia là từ đông hiên truyền tới đây, đã nhỏ tới mức không thể nghe thấy rồi nhưng giải điệu lại vô cùng nhẹ nhàng và thanh thoát, căn bản không gây ồn ào cho người khác.
Thẩm Nghi Thu đàn hai khúc đứt quãng, đưa đàn lại cho cung nhân treo về chỗ cũ. Lại chậm rãi uống thêm ba chén trà nhưng vẫn không thấy thái giám ra truyền lời.
Nàng cố nhẫn nại đợi thêm một canh giờ nữa, nhưng chẳng thấy Uất Trì Việt tỉnh dậy, cũng chẳng thấy Hà Uyển Huệ đi ra.
Nàng đoán chừng mình đã đợi lâu như vậy rồi, chắc cũng chẳng có ai bắt bẻ được lỗi sai được nữa đâu. Nàng bèn nói với thái giám bên người Uất Trì Việt:
Xem ra điện hạ đã ngủ say rồi, ta về Đông cung trước đây. Các ngươi nhớ hầu hạ cho thật tốt.
Dứt lời liền dẫn cung nhân rời đi.
Ngồi lên xe ngựa, nàng tựa vào toa xe ở bên trên. Bây giờ nàng mới phát hiện ra bụng mình có chút khó chịu, có lẽ là do khi còn bé hay bị tổ mẫu phạt không cho ăn cơm nên giờ mới bị bệnh này, chỉ cần không ăn cơm đúng bữa là sẽ vô cùng khó chịu.
Xe ngựa chạy qua bức tường thành, một chút xíu khó chịu đã biến thành co rút đau đớn. Có lẽ là do lúc đói còn uống thêm trà nên lúc này càng đau đến lợi hại hơn.
Nhưng xe ngựa cũng đã đi được hơn nửa chặng đường rồi, nàng cũng chẳng thể làm gì khác hơn là cố cắn răng chịu đựng.
Rốt cục cũng chịu được tới Thừa Ân điện, quần áo phía sau lưng nàng cơ hồ đã bị mồ hôi lạnh thấm vào ướt đẫm, bây giờ tới chút sức lực để đi mấy bước đường cũng không có.
Nhóm cung nhân đỡ eo nàng dìu vào trong điện, sau đó lập tức đi mời y quan.
Thẩm Nghi Thu nằm ở trên giường, cả người co lại thành một đoàn, nhìn nhóm cung nhân, thái giám cùng thái y của dược cục bận bịu vây quanh.
Lông mày của nàng nhíu chặt lại, trên trán không ngừng đổ mồ hôi lạnh, nhưng khóe miệng lại mỉm cười.
Rõ ràng đã hạ quyết tâm rồi nhưng lại không tự chủ được mà đi chuốc lấy đau khổ, chỉ nhớ ăn ngon chứ chưa từng nhớ bị đánh đau.
Nàng lại nói ở trong lòng mình một lần, "Thẩm Nghi Thu, thật đáng đời ngươi".
Uất Trì Việt ngủ đến gần giờ tý*, chợt nghe thấy tiếng cú đêm kêu thét bên ngoài nên giật mình tỉnh dậy. Mở mắt ra nhìn xung quanh, chỉ thấy trong ánh nến m.ô.n.g lung vẫn còn một người đang ngồi.
23h đêm đến 1h sáng hôm sau.
Hắn ngủ mơ mơ màng màng, trong phút chốc vẫn cho là mình đang ở Thừa Ân điện. Hắn cũng chẳng thấy rõ khuôn mặt người ngồi bên giường kia, chỉ hàm hồ nói:
- Nghi Thu... Sao nàng lại ngồi ở bên giường?
Vừa dứt lời thì tầm mắt cũng dần dần rõ ràng. Hắn đột nhiên nhận ra người ngồi kia không phải là Thái tử phi mà lại là Hà Uyển Huệ.
Trong mắt Hà Uyển Huệ đong đầy nước mắt, cười xấu hổ nói:
- Biểu huynh đã tỉnh rồi sao?
Uất Trì Việt lúc này mới nhớ ra mình đang ở chỗ nào, gật gật đầu:
A Huệ, bây giờ là giờ nào rồi? Hà Uyển Huệ nói:
Đã gần giờ tý rồi.
Uất Trì Việt nhíu nhíu mày:
- Tại sao muội vẫn chưa trở về Phi Sương điện?
Tuy rằng có cung nhân nội thị ở đây, nhưng nàng lại ở trong tẩm điện của hắn đợi tới đêm khuya, tình ngay lý gian như thế làm sao giải thích được.
Trong lòng của hắn có chút hoài nghi. Về tình về nghĩa thì dù sao Hà Uyển Huệ cũng đã mười bảy tuổi rồi, không còn là đứa trẻ
nữa. Nàng đâu có biết cuối cùng sẽ gả cho hắn đâu, tại sao cũng không chịu tránh hiềm nghi đi?
Hắn nhéo nhéo mi tâm:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-nang-van-vo-vi-nhu-truoc/chuong-140.html.]
Muội nhanh về đi nghỉ đi. Hà Uyển Huệ nói:
Nhưng biểu huynh ở lại nơi này...
Uất Trì Việt đánh gãy lời nàng:
Ta ở chỗ này có người hầu hạ rồi, đừng lo lắng. Hà Uyển Huệ có chút thất vọng, gật đầu nói:
Vâng...
Nàng vừa nói vừa đứng dậy, thân thể liền lảo đảo lắc lư ngã về phía trước. Một nội thị đứng ở trong điện nhanh như chớp tiến lên đỡ lấy nàng:
- Hà nương tử cẩn thận!
Hà Uyển Huệ đỡ lấy huyệt thái dương nói:
Tự nhiên đứng dậy lại cảm thấy có chút choáng váng...
Uất Trì Việt nói:
Có phải muội còn chưa dùng bữa tối đúng không?
Hà Uyển Huệ không trả lời, chỉ cụp mắt cười một tiếng:
Biểu huynh nghỉ ngơi đi cho khỏe, a Huệ cáo lui trước. Đi được hai bước, nàng đột nhiên dừng bước:
À đúng rồi. Lúc nãy Thái tử phi nương nương có tới đây, thấy biểu huynh đã ngủ rồi nên chỉ ngồi một lát rồi rời đi ngay.
Uất Trì Việt lập tức nói:
Chuyện xảy ra lúc nào? Tại sao cũng chẳng có ai tới đánh thức ta?
Hắn nhìn thoáng qua khuôn mặt tái nhợt của Hà Uyển Huệ cùng thần sắc lã chã chực khóc kia, Uất Trì Việt cũng không nói thêm gì nữa. Đợi nàng đi rồi, hắn lập tức gọi tiểu thái giám tới hỏi:
- Nương tử tới từ lúc nào?
Vị thái giám kia báo cáo chi tiết:
Hồi bẩm điện hạ, hình như nương tử tới từ giờ tuất*. Thấy Hà nương tử ở bên trong nên cũng chưa từng đi vào.
* 19h đến 21h
Ánh mắt Uất Trì Việt khẽ nhúc nhích:
Nàng đợi bao lâu? Thái giám nói:
Chắc là hơn một canh giờ ạ*. * 1 canh giờ = 2 tiếng.
Khuôn mặt Uất Trì Việt lập tức sa sầm. Vừa nãy Hà Uyển Huệ nói "Thái tử phi chỉ ngồi một lát liền rời đi,", nếu hắn không cẩn thận hỏi lại, chắc chắn cũng nghĩ Thẩm Nghi Thu chỉ đợi trong chốc lát.
Nhưng những lời nói mơ hồ nước đôi như vậy cũng sẽ không trở thành sai nếu suy xét nghiêm túc.
Hắn không muốn lấy lòng tiểu nhân để dò xét tâm tư của Hà Uyển Huệ. Nhưng sự nghi ngờ này, tựa như một hạt cát mịn rơi vào trong lòng của hắn. Mặc dù không có ý nghĩa nhưng lại lấn cấn khiến hắn khó chịu.
Uất Trì Việt ngồi dậy, nói với thái giám đứng trực:
Hầu hạ ta đứng dậy thay quần áo. Vị thái giám kia giật mình nói:
Điện hạ muốn đi đâu?
Uất Trì Việt nói:
- Về Đông cung.