TRỌNG SINH NÀNG VẪN VÔ VỊ NHƯ TRƯỚC - Chương 146
Cập nhật lúc: 2024-12-18 15:43:15
Lượt xem: 33
Hà Uyển Huệ dù đêm khuya mới đi ngủ, nhưng hôm sau chưa tới giờ thìn* đã tỉnh dậy. Nàng rửa mặt sạch sẽ, chưa kịp trang điểm đã đi ra ngoài điện, tự tay sắc một chén canh dưỡng nhan cho Quách hiền phi.
7h - 9h sáng.
Hằng ngày Quách hiền phi đều uống canh dưỡng nhan hai lần. Chỉ cần Hà Uyển Huệ ở Phi Sương điện, hai chén canh này sẽ do tự tay nàng sắc. Bởi vì nàng cẩn thận, làm việc thỏa đáng, lửa đun thuốc cũng vừa căn chỉnh vừa đúng.
Không chỉ mỗi sắc thuốc, ít nữa khi Quách hiền phi tỉnh dậy, nàng còn hầu hạ bà rửa mặt thay quần áo, giúp bà chải tóc, trang điểm. Thậm chí còn thay bà tô lại hoa văn trên đồ thêu, giúp bà thêu mấy thứ đồ tốt để lấy lòng thánh thượng.
Đối với vị tiểu nương tử của Hà gia này, mọi người trên dưới Phi Sương điện đều rất yêu thích. Ngay cả đại cung nữ hầu hạ nhiều năm như Dư Châu nhi cũng không thể so được với nàng. Vì vậy sau khi Dư Châu nhi bị đuổi ra khỏi cung, Quách hiền phi liền triệu ngay cháu gái vào cung. Thứ nhất là muốn có một người vừa lòng hợp ý ở bên cạnh bầu bạn, thứ hai là cũng muốn giải tỏa nỗi muộn phiền trong lòng.
Hà Uyển Huệ làm việc chăm chỉ, chưa bao giờ phàn nàn điều gì, đối với ai cũng tươi cười thân thiện. Nếu có ai nói "tiểu nương tử vất vả rồi", nàng liền trả lời "có thể hầu hạ dì là phúc phận của Cửu nương".
Sắc xong chén nước thuốc, nàng múc thêm một chén nữa ra, đun trên lửa nhỏ lom đom. Sau đó trở về phòng trang điểm.
Nàng ở tẩm điện phụ được xây ở phía đông cạnh nơi ở của Quách hiền phi. Dù không thể so sánh với chính điện tường sơn bùn tiêu, trụ cột hương bách nhưng cũng vô cùng nguy nga, lộng lẫy.
Nàng ngồi xuống trước bàn trang điểm bằng gỗ đàn hương, cầm gương đồng lên, dùng lòng bàn tay vuốt ve bông hoa sen nhỏ ở mặt sau của gương. Đây là thủy tâm kính được Dương Châu tiến cống lên, không phải có tiền là có thể mua được. Cho dù có là hộ gia đình giàu có đi nữa, bình thường cũng chưa chắc đã được thấy qua. Vậy mà lại bị dì ném vào một xó ở trong điện.
Hà Uyển Huệ thở dài, mở của hồi môn ra. Tất cả trâm cài, trang sức, ngọc bội ở trong hộp đều là đồ của dì. Phần lớn chỉ đeo được một lần là đã để sang một bên. Bà nói những đồ trang sức
Bồng Lai cung này có thể tùy ý lấy, nhưng không được đem ra bên ngoài.
Dì nói đồ này là của thánh nhân ban thưởng nên không thể tùy ý đem ra ban cho người khác được, đeo ra ngoài cũng quá phô trương rồi. Nhưng thực ra ý tứ của bà rất rõ ràng - Nếu muốn sống trong quần là áo lụa, vàng bạc châu báu, được kẻ hầu người hạ thì phải nghĩ cách để được làm chủ hậu cung.
Hà Uyển Huệ chọn chọn lựa lựa, cuối cùng lấy ra một chiếc trâm cài tóc bằng vàng có đính thêm hoa ngọc bích trông tầm thường nhất. Nàng dùng khóe mắt liếc nhìn cung nhân đang đứng hầu hạ bên cạnh, thấy nàng ta lộ ra vẻ mặt tán thành thì trong lòng âm thầm mỉm cười một cái. Nàng ngẩng đầu lên, quay đầu cười dịu dàng với nàng ta:
Có thể nhờ tỷ tỷ đi tới Bách Phúc điện một chuyến, hỏi xem bệnh phong hàn của biểu huynh đã đỡ hơn chút nào chưa? Được không?
Lời còn chưa dứt, tỳ nữ của nàng đã móc từ bên trong túi thơm lấy ra một thỏi bạc đưa tới.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-nang-van-vo-vi-nhu-truoc/chuong-146.html.]
Cung nhân kia cười nói:
Tiểu nương tử không cần phải khách khí với nô tỳ đâu, đây vốn là bổn phận của nô tỳ mà.
Nói xong đưa tay nhận bạc rồi nhét vào trong ống tay áo. Xong xuôi liền lập tức đi tới Bách Phúc điện để hỏi thăm tin tức.
Hà Uyển Huệ âm thầm thở dài. Nàng là người ngoài trong cái cung này, mỗi lần muốn nhờ vả ai đó đều phải bỏ tiền túi ra. Cho dù dì cũng không phải là keo kiệt gì, nhưng mỗi lần bà ban
thưởng cho cung nữ cũng chỉ toàn là gấm vóc, lụa là. Còn Hà Uyển Huệ mỗi lần ban thưởng đều phải là vàng ròng bạc trắng.
Dần dà, có chút giật gấu vá vai*. Nếu tương lai có triển vọng thì chút vàng bạc này cũng chẳng tính là gì. Nhưng mà hết lần này tới lần khác...
Giật gấu vá vai là chỉ việc làm ăn luẩn quẩn cò con, không tạo ra được sự thay đổi lớn, lâu dài mà chỉ có tính chắp vá nhất thời. Chuyện cái vai và cái gấu trên đây là hình ảnh của kẻ khó làm ăn tạm bợ, nhưng cũng có ý chỉ tình cảnh cần giúp đỡ nhau.
Nhớ tới Kỳ thập nhị lang, nàng không khỏi nhíu chặt mày lại. Cửa hôn sự này đã từng khiến biết bao nhiêu người phải ghen tị. Kỳ gia mang dòng dõi cao quý, Kỳ lang lại tuấn tú, ngọc thụ lâm phong, có tài học hơn người. Thứ duy nhất thiếu sót chính là ngay từ lúc còn ở trong bụng mẹ thân thể đã yếu ớt, lúc đó mọi người ai cũng cho rằng chuyện này chẳng có gì nghiêm trọng lắm. Nhưng ai mà biết được càng lớn thì chứng bệnh kia càng ngày càng trở nặng, thuốc của các ngự y trong cung cũng bó tay bất lực. Nhất là từ mùa đông năm ngoái đến bây giờ, bệnh tình mỗi ngày một trở nặng hơn.
Lúc mới đầu nàng còn cầu thần bái Phật mong sao cho hắn sớm ngày bình phục, nhưng tới bây giờ thì nàng cũng chẳng còn suy nghĩ đó nữa.
Cuộc hôn nhân từng khiến mọi người ai ai cũng phải ngưỡng mộ, giờ lại khiến nàng trở thành trò cười cho đám tiểu thư quyền quý khắp thành Trường An.
Bây giờ thứ duy nhất có thể giúp nàng lấy lại mặt mũi, đó là tiến thẳng vào trong cung.
Nàng âm thầm nghiến răng nghiến lợi. Nếu không phải vì cái bà già c.h.ế.t tiệt ở Cam Lộ điện kia cản trở, thì vị trí Thái tử phi kia đã thuộc về nàng rồi. Nếu nàng sớm làm chủ mẫu của Đông cung thì làm sao cha nương có thể thay nàng định ra cái hôn sự dở hơi cho nàng với con ma bệnh kia chứ.
Cũng may là bây giờ Kỳ thập nhị đang đã sắp gần đất xa trời, dầu hết đèn tắt rồi, có khi cũng chẳng qua nổi mùa đông năm nay. Kỳ thực cho dù hắn cố gắng kéo dài hơi tàn, chật vật tồn tại chống chọi với thời gian thì cũng chỉ càng tăng thêm đau khổ cho bản thân hắn mà thôi.
Nếu như hắn có thể trở về với cát bụi sớm hơn một chút, thì chí ít bây giờ nàng cũng được phong làm lương đệ rồi. Bây giờ hai vị trí lương đệ đều bị người ta chiếm mất hết, nàng chỉ đành phải chịu làm kẻ đứng dưới.
Cũng may Thái tử đối xử với nàng... Nghĩ tới đây, hai hàng lông mày của nàng lại nhíu chặt vào nhau. Nàng từ nhỏ đã có tình cảm thanh mai trúc mã với Thái tử, người bên ngoài khó có thể so sánh được. Nàng vô cùng chắc chắn điều này nên cho dù là hắn có cưới thê hay lập thiếp, nàng cũng chưa bao giờ đặt những thứ đó vào trong mắt.
Thế nhưng tối hôm qua khi nhìn thấy vẻ mặt kia của Thái tử lại khiến nàng tâm phiền ý loạn. Dựa vào trực giác của một nữ tử, nàng nhìn ra được, Thẩm thất nương đã chiếm được một vị trí nhất định trong lòng hắn rồi.