Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

TRỌNG SINH NÀNG VẪN VÔ VỊ NHƯ TRƯỚC - Chương 150

Cập nhật lúc: 2024-12-18 15:44:04
Lượt xem: 59

Nhưng mà người cũng đã đến, hắn cũng chẳng thể nào đuổi người đi được.

Uất Trì Việt đành phải nói với thái giám kia:

Mời Ngũ hoàng tử đến Trường Thọ viện ngồi tạm một lát, chút nữa ta sẽ tới sau.

Dứt lời, hắn liếc mắt nhìn Thẩm Nghi Thu. Nhìn nàng hình như đang suy nghĩ gì đó, thần sắc có chút kỳ lạ.

Uất Trì Việt cũng chẳng thấy kinh ngạc. Người em trai nhỏ này của hắn sớm đã vang danh hiển hách khắp thành Trường An rồi. Chỉ cần là đứa nhỏ vừa hiểu chuyện là sẽ biết Ngũ hoàng tử chính là một tên vô công rồi nghề, không bao giờ chịu làm việc đứng đắn. Thái tử phi chắc là cũng từng nghe qua mấy chuyện hỗn trướng kia của hắn rồi, khó trách lại suy tư như thế.

Thế nhưng trong lòng Thẩm Nghi Thu lại đang nghĩ về những chuyện của đời trước.

kiếp trước, nàng cùng Uất Trì Uyên chưa từng có qua lại gì cả. Chỉ ở trong mấy bữa tiệc cung đình là có gặp gỡ qua loa vài lần, nhưng cũng chưa từng nói với nhau câu nào. Lần duy nhất cả hai gặp trực diện, đó là sau khi Uất Trì Việt chết.

Uất Trì Việt c.h.ế.t bất đắc kì tử, Thẩm Nghi Thu đã phong tỏa hết các thông tin. Nàng quyết định thật mạnh mượn danh hoàng đế để triệu hai vị hoàng đệ vào cung dự tiệc. Một người là Tứ hoàng tử, người còn lại chính là Uất Trì Uyên.

Tứ hoàng tử biết mình bị giam lỏng, tức giận nổi trận lôi đình, hắn còn chỉ thẳng vào mũi nàng mà chửi ầm lên. Nhưng Uất Trì Uyên lại cực kì bình tĩnh, chỉ đề nghị muốn nhìn thấy t.h.i t.h.ể của huynh trưởng mình.

Thẩm Nghi Thu luôn cảm thấy, tuy hắn đến đây "dự tiệc" nhưng thực chất cũng đã đoán ra được tình hình thực tế rồi. Có thể điều này sẽ khiến người khác khó hiểu, vì hắn biết rõ sẽ bị giam lỏng rồi, thậm chí còn có khả năng bị họa sát thân, nhưng vẫn thành thật mà đi tới. Đây được coi là thông minh hay ngu ngốc?

Mặc dù trên dưới triều chính đều nói Ngũ hoàng tử là kẻ phế vật vô dụng, không giỏi văn cũng chẳng giỏi võ. Nhưng chỉ có mình Thẩm Nghi Thu biết, Uất Trì Uyên tuyệt đối không ngốc. Bất kể là ai, chỉ gần nhìn qua đôi mắt nhạt màu có con ngươi long lanh sáng rực kia thì sẽ biết, hắn chính là người thông minh nhất trong những kẻ thông minh.

Thẩm Nghi Thu thu hồi suy nghĩ của bản thân, chuyện không nghĩ ra được thì tốt nhất là không nên nghĩ nữa.

Uất Trì Việt lê lết thân thể bệnh tật rời giường rửa mặt thay quần áo, sau đó ngồi lên bộ liễn.

Vừa tới Trường Thọ viện, Uất Trì Uyên đã đợi sẵn ở chính điện.

Thấy hắn tiến đến, lập tức theo quy củ mà hành lễ:

- Ngũ lang bái kiến a huynh.

Uất Trì Việt nhìn thấy bộ dạng này của hắn, trong đầu lập tức vang lên một hồi chuông cảnh tỉnh. Vị đệ đệ này của hắn từ trước tới nay chưa bao giờ đứng đắn, nếu có một ngày tự dưng trở lên chững chạc đàng hoàng, vậy nhất định là đang có âm mưu gì đó.

Uất Trì Việt cân nhắc một hồi, ra quyết định thật nhanh, hắn phải ra tay trước mới được.

Hắn nhướng mày, khóe miệng cong lên, hừ lạnh một tiếng:

Ngươi không tới Hoằng Văn quán mà học tập đi, đến Đông cung làm cái gì?

Uất Trì Uyên mở to hai mắt trong veo vô tội, một nửa là ủy khuất, một nửa là lo lắng nói:

Đệ nghe tin a huynh bị bệnh nên trong lòng vô cùng lo lắng, ăn không ngon ngủ không yên. Làm sao còn có tinh thần tập trung mà đọc sách được nữa chứ. Không thể tận mắt tới đây nhìn thấy a huynh vẫn còn khỏe mạnh, ta làm sao yên tâm được.

Hắn nói vô cùng nghiêm túc và chân thành. Nếu Uất Trì Việt không phải là a huynh của hắn, nói không chừng đã thật sự tin

rồi.

Uất Trì Việt gõ vào thanh chặn giấy bằng ngọc trên bàn một cái không nặng không nhẹ, giận tái mặt nói:

Còn dám nói năng hàm hồ sao! Hôm trước Phùng học sĩ tới gặp ta, nói ngươi liên tiếp bốn năm ngày rồi chưa từng tới Hoằng Văn quán, ngươi lại đi mấy nơi hoang đường gì rồi? Tại sao ngươi chỉ biết làm lãng phí thời gian, không hề biết cầu tiến chút nào vậy?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-nang-van-vo-vi-nhu-truoc/chuong-150.html.]

Uất Trì Uyên nói dối bị vạch trần, nhưng cũng không cảm thấy xấu hổ chút nào. Hắn chỉ cười ngả ngớn một tiếng:

Ta có ngồi ở đó thì cũng chỉ làm chướng mắt tiên sinh mà thôi, thà không đi ông ấy còn đỡ cảm thấy bị xúc phạm. Dù sao ta cũng không cần đi thi tiến sĩ, học những thứ bỏ đi kia làm cái gì.

Đọc sách nghiên cứu học vấn là để tu tâm dưỡng tính, biết lễ nghĩa đối nhân xử thế, há lại chỉ vì danh lợi thôi sao?

Uất Trì Việt nghiêm mặt dạy dỗ.

Uất Trì Uyên nói:

A huynh dạy rất đúng, Ngũ lang sẽ ghi nhớ trong lòng, ngày mai ta nhất định sẽ sửa đổi. Nhưng mà thánh nhân cũng đã nói rồi "Hiếu thuận chính là nền tảng gốc rễ của con người". Nếu đệ đệ rảnh rỗi mà không tới đây thăm huynh, chỉ sợ là tới Khổng thánh nhân cũng muốn đội mồ từ dưới đất chui lên để đánh ta đó!

Uất Trì Việt nghe thấy hắn nói năng bậy bạ, chỉ cảm thấy bệnh hình như lại trở nặng hơn rồi. Hắn bực mình phất tay:

Được rồi, ngươi tới thăm bệnh như thế là đủ rồi, mau trở về đi. Uất Trì Uyên nhìn sắc trời bên ngoài:

Hình như cũng sắp tới buổi trưa rồi đấy, a huynh không giữ đệ đệ ở lại dùng cơm sao?

Uất Trì Việt tuyệt tình nói:

- Không giữ.

Uất Trì Uyên chớp mắt hai cái:

A huynh vội vã đuổi ta đi như thế, là muốn sớm về viện để bồi tẩu tẩu sao? A, vừa đúng lúc ta cũng chưa tới thỉnh an tẩu tẩu đâu ...

Bỗng nhiên bị chọc đúng tâm sự, Thái tử thẹn quá hóa giận, vung tay áo đuổi hắn:

Đi đi, mau tranh thủ thời gian mà về vương phủ của ngươi đi. Uất Trì Uyên tội nghiệp nói:

Đáng thương cho ta vất vả tới thành Trường An để tìm chó cho huynh, vậy mà không ngờ huynh lại vô tình như thế...

Uất Trì Việt giật mình trong lòng, điềm nhiên như không có việc gì mà nói:

Tìm chó gì? Cô bảo ngươi đi tìm chó khi nào? Uất Trì Uyên nói:

Ta nghe nói Giả thất Giả bát đang đi khắp nơi trong kinh thành tìm kiếm một con ch.ó nhỏ có hình mặt trăng sọc đen trắng ở trên trán. Ta tưởng là huynh đang muốn tìm, nên vất vả lắm mới kiếm ra được một con như thế. Chẳng lẽ huynh không cần nữa?

Trong lòng Uất Trì Việt vô cùng vui sướng, nhưng trên mặt vẫn không có biểu hiện gì:

Đúng là ta muốn tìm. Vậy thì sao? Uất Trì Uyên cười một tiếng:

Chó con trong phủ ta có nuôi rất nhiều, nếu a huynh cần đến, người đệ đệ này nhất định sẽ sai người đem tới. Nhưng mà, đệ đệ có một thỉnh cầu nho nhỏ...

Uất Trì Việt liếc hắn một chút, vừa bực mình vừa buồn cười:

Muốn cái gì, cứ nói đi. Uất Trì Uyên nói:

Ta muốn gặp mặt tẩu tẩu.

Không được.

Uất Trì Việt c.h.é.m đinh chặt sắt.

Loading...