Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

TRỌNG SINH NÀNG VẪN VÔ VỊ NHƯ TRƯỚC - Chương 155

Cập nhật lúc: 2024-12-19 06:49:20
Lượt xem: 46

Gần đây Thái tử không đến, Thẩm Nghi Thu liền giữ bọn họ ở lại Thừa Ân điện dùng bữa tối. Ba người vừa uống rượu vừa trò chuyện, rồi nảy sinh hứng thú, hào hứng khoác thêm áo lông chồn rồi đi dạo chơi ở sau vườn. Có đôi khi chơi xong muộn quá, Thẩm Nghi Thu dứt khoát giữ luôn bọn họ ở lại Thừa Ân điện.

Mới trải qua mấy ngày thôi, nhưng ba người đã có ý muốn sống nương tựa lẫn nhau. Tống lục nương cùng Vương thập nương đều cảm thấy thay vì hao tâm tổn trí, cố gắng đi lấy lòng người phu quân bạc tình bạc nghĩa thì chẳng bằng cứ sống như bây giờ. Ăn chơi nhàn nhã rồi sống vui vẻ cùng nhau cho tới già.

Chẳng mấy chốc mà mười mấy ngày cứ thế trôi qua, nháy mắt một cái đã tới ngày hai mươi mốt tháng mười rồi. Ngày hôm sau chính là sinh nhật của Thẩm Nghi Thu.

Đây là buổi tiệc sinh nhật đầu tiên của Thái tử phi kể từ khi được gả vào Đông cung đến nay, buổi tiệc này cũng do đại thái giám Lai Ngộ Hỉ ở bên người Thái tử đích thân đi lo liệu. Tuy có rất nhiều thứ phải chuẩn bị, nhưng hầu như cũng đã tiến hành đâu vào đấy hết rồi.

Đêm đó, Lai Ngộ Hỉ lệnh cho tiểu thái giám kiểm tra lại lần cuối những thứ phải dùng cho yến tiệc ngày mai như bàn tiệc, thảm trải bàn, bình phong, tranh ảnh, rào chắn và các dụng cụ đựng đồ ăn thức uống. Đang kiểm tra lại thực đơn xem có sai sót gì không, thì có thái giám đến truyền lời, nói Thái tử gọi hắn tới Trường Thọ viện.

Lai Ngộ Hỉ lập tức chạy đến Trường Thọ viện. Chỉ thấy Thái tử đang ở dưới hiên kiên nhẫn dạy chó săn nhỏ hạ bái hành lễ chúc mừng sinh nhật. Còn con ch.ó nhỏ kia mở to mắt liếc qua liếc lại nhìn chằm chẳng vào miếng thịt khô đang đung đưa trong tay hắn, nước bọt chảy tí tách trên mặt đất.

Vậy mà Thái tử cũng chẳng nhúc nhích, chỉ sợ người khác làm phiền mà nói:

 

Nhật tương quân, nhìn kỹ, làm như ta đã nói. Làm tốt thì sẽ cho ngươi ăn.

Lai Ngộ Hỉ không tự chủ được mà bật cười, bước nhanh về phía trước để hành lễ.

Uất Trì Việt xoa xoa đầu Nhật tương quân, rồi đứng dậy nói với

Lai Ngộ Hỉ:

Mọi thứ cho buổi tiệc chuẩn bị ổn thỏa rồi chứ? Lai Ngộ Hỉ nói:

Xin điện hạ cứ yên tâm.

Uất Trì Việt đưa tay vào chậu nước cung nhân vừa bưng tới rửa sạch. Rửa xong vừa lau tay vừa đi vào trong điện, Lại Ngộ Hỉ theo sau.

Uất Trì Việt đi vào trong điện, cho lui hết cung nhân rồi hỏi Lai Ngộ Hỉ:

Ngươi nói thật cho ta nghe, liệu nương tử có thích món quà này không?

Lai Ngộ Hỉ biết lai lịch của con ch.ó này, cũng biết rõ thái tử mất bao nhiêu thời gian và công sức để huấn luyện nó nên nói ngay:

Điện hạ đã dành biết bao tâm huyết cho nó, nương tử tất nhiên sẽ vô cùng cảm kích.

Uất Trì Việt nhẹ nhàng gật đầu:

Đúng vậy, nếu nàng biết cô đã khổ tâm như thế nào, nhất định cũng sẽ biết cô rất tốt với nàng.

Hắn ngừng một chút lại nói:

Ta chỉ sợ khi nàng trông thấy con ch.ó này sẽ nhớ lại chuyện không vui trước đây. Mà ngày mai là sinh nhật của nàng rồi, cô chỉ muốn khiến nàng được vui vẻ. Nếu nàng không vui, thì sao có thể thấy cô tốt được chứ?

Lai Ngộ Hỉ có chút ngạc nhiên, lại lập tức thở dài trong lòng. Hắn hầu hạ Thái tử từ nhỏ, chưa từng thấy hắn muốn quan sát tâm ý và lấy lòng người ta như thế này bao giờ. Xem ra Thái tử phi đã thực sự tiến vào trái tim của điện hạ rồi.

Hắn suy tư chốc lát rồi nói:

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-nang-van-vo-vi-nhu-truoc/chuong-155.html.]

Điện hạ đối xử với nương tử rất chân thành, nương tử chắc chắn sẽ hiểu được sự khổ tâm của điện hạ thôi.

Uất Trì Việt cười khổ:

Ngày mai chính là sinh nhật của nàng, bây giờ muốn tìm món quà khác thì cũng muộn rồi, chỉ có thể vào trong kho lựa mấy món đồ giống nhau mà thôi. Cho dù là có thời gian đi ra bên ngoài tìm, nhưng trong thiên hạ này làm gì có thứ gì có thể địch lại với Lan Đình Tự* được nữa?

Tập thơ của Vương Hi Chi mà lần trước Uất Trì Việt tặng Thẩm Nghi Thu.

Lai Ngộ Hỉ nói:

Không biết nương tử thích gì? Để nô lấy sổ sách ra chọn cùng điện hạ.

Uất Trì Việt trầm ngâm chốc lát rồi nói:

Không cần, ngươi đi lấy chìa khóa mở ngân quỹ, để ta tự mình đi chọn.

Đêm đó, đèn trong nhà kho Đông cung sáng suốt một đêm.

Rạng sáng hôm sau, Thẩm Nghi Thu thức dậy rửa mặt thay quần áo. Trang điểm xong xuôi, liền có cung nhân đến bẩm báo, nói Lai Ngộ Hỉ tới đưa quà thay cho Thái tử điện hạ.

Thẩm Nghi Thu liền mời hắn đi vào.

Chỉ chốc lát sau, Lai Ngộ Hỉ chỉ huy mười mấy thái giám khiêng một bộ mười tám bức bình phong bằng gỗ đi vào trong điện.

Bức bình phong phủ gấm son đỏ, nhìn vui mừng rạng rỡ vô cùng.

Lai Ngộ Hỉ tươi cười đầy mặt, hướng Thái tử phi hành lễ:

Nô phụng mệnh của Thái tử điện hạ mang lễ vật mừng sinh nhật tới cho nương tử. Chúc nương tử thân thể khỏe mạnh, phúc thọ trường tồn.

Thẩm Nghi Thu cười nói:

- Làm phiền trung quan rồi.

Nàng nhìn bức bình phong to lớn kia, không khỏi có chút lo lắng, ánh mắt chọn đồ của Thái tử rất khó mà nói. Hắn tặng quà sinh nhật cho nàng, vô luận như thế nào cũng phải sử dụng một thời gian. Đồ vật nhỏ thì thôi không sao, nhưng món đồ to như con quái vật thế này, nàng coi như không thấy cũng có chút khó khăn.

Cái ký ức về bức bình phong ly long kia vẫn còn rất mới mẻ trong đầu nàng, cũng không biết lần này là cái gì nữa.

Vô số suy nghĩ lướt qua trong đầu nàng, nhưng trên mặt cũng không có biểu hiện gì. Vẫn mỉm cười khuôn phép như cũ.

Lai Ngộ Hỉ khẽ gật đầu với hai vị tiểu thái giám. Hai người đi về hướng bình phong, mỗi người một đầu, đồng thời kéo tấm vải gấm bao phủ xuống.

Khi mọi người trong Thừa Ân điện nhìn thấy trận chiến này đã sớm hiếu kì muốn xem bên trong cái bình phong đó là gì. Lúc này đều đồng lòng ngưng thần nín thở, nhìn chằm chằm không chớp mắt.

Vải gấm trượt xuống, mười tám bức họa về các quý nữ được khảm trong khung gỗ cẩm lai bằng vàng và bạc được chế tác vô cùng tinh xảo hiện ra.

Bức họa này từng được cả giới quý tộc và bình dân đánh giá rất cao. Nhóm cung nhân cũng đều nhận ra, đây là "Liệt nữ truyện".

Thẩm Nghi Thu nhịn không được mà bật cười thành tiếng. Chẳng hiểu đời này Uất Trì Việt bị làm sao vậy? Lúc nào cũng ôm lấy Liệt nữ truyện không chịu buông bỏ.

Nhưng mà cũng may là bức họa này không phải do hắn đích thân "vẩy mực múa bút". Bức họa của bình phong lần này kỹ thuật rất khác với bản "Liệt nữ truyện" kia, bởi vì dù sao nó cũng là bảo vật của cung đình.

Nàng đang lo lắng không biết nên để món bảo bối này ở đâu. Trong lúc lơ đãng nhìn nhiều hơn một chút, nàng bỗng nhiên ngẩn ngơ.

Loading...