Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

TRỌNG SINH NÀNG VẪN VÔ VỊ NHƯ TRƯỚC - Chương 159

Cập nhật lúc: 2024-12-19 06:52:35
Lượt xem: 32

Thái tử vẫn luôn như vậy. Chính là cho dù có bỏ ra bao nhiêu tâm huyết với sức lực cũng vẫn phải ra vẻ không quan tâm. Tranh vẽ của ngoại tổ phụ nàng còn lưu lại trong cung cũng chỉ còn lác đác ít ỏi, mà kho tàng của Đông cung phong phú như vậy, làm sao mà có thể trùng hợp chọn trúng ngay món này chứ.

Thẩm Nghi Thu mím môi cười một tiếng:

Phần lễ này của điện hạ đối với thiếp mà nói vô cùng trân quý, thần thiếp cảm kích vô cùng.

Uất Trì Việt khóc không ra nước mắt. Ngày thường Thái tử phi luôn tích chữ như vàng, muốn nàng nói nhiều thêm với mình hai câu còn khó khăn. Mà bây giờ hắn chỉ mong nàng đi nhanh lên, thế mà nàng lại không chịu đi.

Nhật tương quân trong n.g.ự.c hắn lại càng không chịu nằm yên, cứ ưỡn người về phía hắn phát ra tiếng rên ư ử.

Thẩm Nghi Thu nghe thấy động tĩnh, nghi ngờ nói:

- Điện hạ?

Uất Trì Việt vội vàng bịt mồm con ch.ó lại:

A... Ưm... Không có gì đâu, là do ta uống nhiều rượu quá nên trong người có hơi khó chịu. Thái tử phi cứ về trước đi, lát nữa ta sẽ tới sau.

Cùng lúc đó, Nhật tương quân đã gỡ lỏng vạt áo của hắn ra rồi chui vào, dùng móng vuốt cào vào n.g.ự.c hắn. Chỉ chốc lát sau cổ áo trước n.g.ự.c đã bị nó nới rộng, cái mũi chó ẩm ướt liên tục cọ qua cọ lại trên n.g.ự.c hắn.

Uất Trì Việt rùng mình, linh hồn gần như muốn bay ra khỏi cơ thể. Hắn cố gắng kiềm chế lắm mới không có lập tức cầm con ch.ó ném ra bên ngoài.

Nhật tương quân lại không biết cảm kích, sốt ruột ưỡn lưng lên.

Uất Trì Việt đã ở chung với chó săn nhỏ nhiều ngày, đối với những động tác của nó hiểu rõ trong lòng bàn tay. Hắn biết nó đang vận khí để chuẩn bị sủa inh ỏi nên cuống quýt đưa tay lên bịt miệng chó trước.

Tay hắn lúc nãy mới cầm thịt khô, Nhật tương quân liền ngửi ngửi. Nó quả nhiên quên cả sủa, thè lưỡi l.i.ế.m tay Thái tử.

Thẩm Nghi Thu nghe thấy trong trướng vang lên âm thanh kì quái, bèn do dự nói:

- Điện hạ... Không sao chứ?

Uất Trì Việt lúc này chỉ hận không thể chặt luôn tay đi, giọng nói thốt ra gần như tuyệt vọng:

Không sao... Là ta vừa tặc lưỡi thôi. Nàng về trước đi, ta nằm thêm một lúc nữa sẽ tới ngay.

Thẩm Nghi Thu hành lễ nói:

Vậy thần thiếp xin cáo lui trước. Uất Trì Việt như được đại xá.

Đúng lúc này, chó săn nhỏ trong n.g.ự.c bỗng nhiên kích động vùng vẫy dữ dội.

Mà Thẩm Nghi Thu còn chưa đi ra khỏi điện. Uất Trì Việt dùng sức ôm lấy chó con, kéo chăn qua bọc kín nó lại. Chó săn nhỏ kia không thoát ra được, liền sủa vang một tiếng. Mặc dù đã dùng chăn che lại rồi, nhưng hình như âm thanh vẫn truyền ra ngoài được ít nhiều.

Thẩm Nghi Thu dừng bước quay đầu lại:

- Điện hạ, vừa nãy là tiếng chó sủa sao?

Uất Trì Việt cứng đờ một lúc, lập tức thề thốt phủ nhận:

Ta có nghe thấy gì đâu? Chắc là tiếng chó hoang bên ngoài sủa thôi.

Thẩm Nghi Thu nửa tin nửa ngờ. Tiếng chó sủa vừa rồi thực tế không hề giống là từ bên ngoài truyền đến. Nhưng dù thế nào đi nữa nàng cũng không bao giờ nghĩ rằng Uất Trì Việt sẽ giấu một con ch.ó ở trên giường, nên nhanh chóng lui ra khỏi điện.

Uất Trì Việt đợi người ra khỏi cửa, lúc này mới buông tay ra, thở phào một cái.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-nang-van-vo-vi-nhu-truoc/chuong-159.html.]

Nhật tương quân từ trong chăn chui ra ngoài, nhảy lên nhảy xuống mấy vòng trên giường của Thái tử, giống như đang tìm kiếm gì đó.

Uất Trì Việt đang muốn xách nó xuống giường, liền trông thấy nó ngửi tới ngửi lui trên cái gối của mình, rồi bỗng nhiên nâng một

chân sau lên.

Uất Trì Việt cảm giác đại sự không ổn rồi, nhưng lại không có cách nào ngăn cản, chỉ có thể khó khăn né tránh.

Rất nhanh liền có tiếng nước chảy vang lên, một cỗ mùi khiến người khác khó chịu lan tỏa trong không khí.

Một lúc sau, nhóm cung nhân liền trông thấy Thái tử điện hạ quần áo không chỉnh tề đang vội vàng chạy như bay ra khỏi điện, theo sau là Nhật tương quân đang tràn đầy sinh lực đuổi theo.

Uất Trì Việt làm người hai đời, cũng từng c.h.ế.t qua một lần rồi. Nhưng chuyện đáng sợ như thế này, hắn lại chưa từng gặp qua bao giờ.

Hắn ngâm người trong bồn tắm hết nửa ngày, gần như đã tẩy sạch cả tầng da bên ngoài đi rồi. Lúc này mới lau khô thân thể, sau đó mặc quần áo sạch đã được hun qua huân hương mười bảy mười tám lần. Xong xuôi thì đi về hướng Thừa Ân điện.

Thẩm Nghi Thu biết hắn sẽ tới nên sau khi tắm rửa thay quần áo xong cũng không đi ngủ ngay, mà ngồi ở trên giường vừa đọc sách vừa chờ hắn. Thấy hắn tới, liền buông sách xuống rồi đi ra nghênh đón. Mới đi được hơn năm bước đã ngửi thấy mùi thơm trên người Thái tử xông thẳng vào mũi, nồng nặc y hệt cái lư hương.

Uất Trì Việt vẫn nghi ngờ trên người mình còn mùi lạ, thỉnh thoảng lại đưa tay áo lên ngửi thử một chút.

Thẩm Nghi Thu hành lễ, rồi đưa hắn vào trong điện.

Lúa này trời đã gần sang canh hai*, hai người đều bọn ba cả một ngày trời rồi nên vô cùng mệt mỏi. Nhất là Thái tử, đã lao tâm lao lực tới kiệt sức rồi.

* 21h-23h

Nhưng Uất Trì Việt vẫn lệnh thái giám bưng rượu với đồ ăn lên.

Hắn nói với Thẩm Nghi Thu:

- Ta còn chưa chúc mừng sinh nhật nàng.

Thẩm Nghi Thu muốn nâng bình lên rót rượu, nhưng Uất Trì Việt đã đi trước một bước, nhấc bình lên rót:

- Để ta.

Hắn rót đầy hai chén rượu rồi bưng lên, muốn nói vài câu chúc mừng nhưng lại chợt bắt gặp đôi mắt nàng đang rưng rưng ngấn lệ dưới ánh nến, khiến hắn quên cả nói.

Thẩm Nghi Thu cười một tiếng:

Thiếp xin uống cạn chén này, mong điện hạ thân thể khỏe mạnh, phúc thọ dài lâu.

Dứt lời, nàng ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.

Uất Trì Việt bật cười:

Nên là ta chúc nàng mới phải, sao lại thành nàng chúc ngược lại cho ta rồi?

Hắn hắng giọng một cái, trịnh trọng nâng chén rượu lên:

Cầu mong Thẩm Nghi Thu sống lâu trăm tuổi, cả đời không lo. Tầm mắt Thẩm Nghi Thu hơi chuyển động rồi chợt rũ xuống:

Thiếp đa tạ điện hạ.

Uất Trì Việt không cho Thẩm Nghi Thu uống nhiều, nhưng chính bản thân lại uống hết ba chén mới thôi.

Loading...