TRỌNG SINH NÀNG VẪN VÔ VỊ NHƯ TRƯỚC - Chương 168
Cập nhật lúc: 2024-12-19 06:57:56
Lượt xem: 43
Ngày hai mươi hai tháng mười hai là ngày công bố kết quả của kỳ thi khoa cử tiến sĩ.
Mới tờ mờ sáng, trong thành Trường An đã ồn ào nhộn nhịp xe ngựa, các học giả tranh nhau tiến về trường thi Lễ bộ để xem thông cáo. Đặc biệt là những học giả phải thi kỳ này, cửa phường vừa mở đã gấp không chờ nổi mà ngay lập tức chạy tới trường thi.
Người con nhà lính, con nhà nghèo hèn, hết thảy đều mong có thể thi đỗ, sau đó thăng quan tiến chức, vào được cửa rồng. Quả nhiên là hướng vì thất phu, mộ vì khanh tướng.
Các học viện danh gia vọng tộc cao quý trong thành, cho dù không có đệ tử đi thi, cũng sẽ phái nô bộc đi nghe ngóng tin tức.
Ninh thập nhất lang cũng không ngoại lệ, từ sớm đã phái một tên đồng bộc đi xem danh sách.
Như thường lệ, bảng vàng được dán trên bức tường phía đông nam viện của trường thi. Lúc thư đồng của Ninh thập nhất lang tới nam viện trường thi, ở bên ngoài bức tường phía đông đã được bao bọc bởi ba bức tường người lấp kín trong ngoài. Đến mức mà con kiến cũng chẳng đi lọt, nơi nào cũng thấy người người chen lấn xô đẩy.
Ninh thập nhất lang đặc biệt chọn một đồng bộc có vóc dáng cao lớn, thị lực hơn người tới để xem. Nhưng đã đến đây thì ai cũng giống ai, nhà nào cũng chọn người cao ráo, bây giờ đứng cùng một chỗ, cũng chẳng ai chiếm được ưu thế hơn ai.
Cậu bé thư đồng nhà Ninh gia âm thầm lo lắng. Bên tai là tiếng người huyên náo, những người không có tên trong danh sách bảng vàng đều đau buồn khóc than, hoặc là nổi điên lên. Có người cười, có người tức giận chửi bới. Có người còn điên cuồng mang ý đồ xông vào xé rách danh sách, cuối cùng bị các thủ vệ mặc thiết giáp bắt lại.
Mà người thi đỗ thì vui vẻ thư thái, khí chất điềm tĩnh, nhìn rất giống mấy vị thần tiên nhàn nhã.
Thư đồng nhà Ninh gia lờ mờ nghe thấy trong đám đông thỉnh thoảng có người nhắc đến tên "Ninh Ngạn Chiêu", "Ninh thập nhất lang", tim hắn đập nhanh thình thịch, vội vàng túm lấy một nam tử áo trắng đứng bên cạnh hỏi:
- Trong danh sách có người nào họ Ninh lang quân không?
Người nam nhân kia cũng đang đứng chen chúc với hắn, đương nhiên là chưa từng thấy qua bảng vàng. Hắn sốt ruột nói:
- Làm sao ta biết được?
Hắn hỏi liên tiếp mấy người, ai cũng nói không biết. Thư đồng dành phải nhẫn nại tính tình cố tiến về phía trước từng li từng tí một.
Thật vất vả mới chờ được những người phía trước xem xong rồi rời đi. Nửa ngày sau, cuối cùng hắn cũng chen chân vào được vài bước.
Thư đồng nhà Ninh gia dùng sức kiễng chân lên, liếc mắt nhìn qua khe hở trong bức tường người dày đặc. Chỉ thấy trên tường dán một bảng giấy lớn, có bốn tờ giấy màu vàng nhỏ cố định ở bốn góc, ở giữa bảng giấy ghi bốn chữ cực lớn bằng mực nhạt "Trường thi Lễ bộ".
Thư đồng cũng biết rõ tình cảnh của công tử nhà mình nên không nhìn ở phần đầu danh sách mà bắt đầu nhìn từ cuối danh sách nhìn lên. Nhìn tới giữa bảng rồi nhưng vẫn như cũ không nhìn thấy tên họ của công tử nhà mình. Hắn còn đang cảm thấy nghi hoặc, chợt nghe phía trước có người nói:
- Thật không thể ngờ được, đầu bảng thực sự là Ninh thập nhất...
Thư đồng cho là mình nghe lầm rồi, nửa tin nửa ngờ nhìn lại về phía đầu danh sách. Trạng nguyên đúng là ba chữ "Ninh Ngạn Chiêu" vô cùng rõ ràng. Hắn sững sờ chốc lát, dụi dụi con mắt, bỗng nhiên như mới tỉnh lại từ trong mộng, quay đầu chui ra phía ngoài của bức tường người.
Ninh Ngạn Chiêu đang ở trong thư phòng vẽ tranh, đang định tiến lên chấm mực thì bỗng nhiên thư đồng chạy ùa vào phòng nhanh như một cơn gió.
Ninh thập nhất khẽ nhíu mày lại.
Vị thư đồng kia cũng không quan tâm gì cả, nhấc tay áo lau mồ hôi trên mặt, thở không ra hơi nói:
Tiểu... Tiểu lang quân... Chúc... Chúc mừng tiểu lang quân...
Cao... Cao trung trạng... Trạng nguyên!
Ninh Ngạn Chiêu khẽ giật mình, cây bút trong tay khựng lại, trên mặt giấy lan tràn mấy giọt mực.
Thư đồng nhìn lướt qua, trong lòng không khỏi có chút tiếc nuối. Một bức tranh núi đá xương bồ vô cùng đẹp, thế mà lại bị phá hủy bởi nét vẽ cuối cùng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-nang-van-vo-vi-nhu-truoc/chuong-168.html.]
Ninh thập nhất lại ngẩn người, đem bút trong tay đặt xuống, đứng dậy nhấc vạt áo bào lên, khuôn mặt ngày thường luôn trưng ra vẻ lạnh nhạt, lúc này cũng hiện ra mấy phần vui mừng hiếm hoi:
- Ta đi báo với tổ phụ!
Bên trong Thừa Ân điện, Thái tử và Thái tử phi đang ngồi đối diện nhau dùng bữa sáng.
Uất Trì Việt cầm trong tay đôi đũa bạc mạ vàng, gắp một viên anh đào Tất La tới để trong bát của Thẩm Nghi Thu. Thẩm Nghi Thu cúi thấp người nói lời cảm tạ, ăn một miếng rồi lại một miếng nhỏ, có chút lơ đễnh không tập trung.
Ánh mắt Uất Trì Việt khẽ nhúc nhích. Dáng vẻ không tập trung này của nàng đã xuất hiện mấy ngày hôm nay rồi, sáng sớm nay lúc ở giáo trường học cưỡi ngựa nàng cũng chẳng mấy chú tâm. Dù nàng đã cật lực che giấu, nhưng Thái tử ngày bây giờ đã khác xưa rồi, làm sao không nhận ra được nàng đang lo lắng về điều gì chứ.
Thê tử của hắn nhớ nhung nam tử khác, trong lòng hắn vô cùng đắng chát. Thế nhưng hắn cũng chẳng có quyền gì để nói, vì dù sao thì Thẩm Nghi Thu cũng không biết gì về chuyện đời trước. Một đời này, chính là hắn chia rẽ nhân duyên của nàng với Ninh thập nhất.
Uất Trì Việt lập tức cảm thấy không còn khẩu vị gì để ăn nữa. Hắn buông đũa bạc xuống, nhìn qua cái miệng nhỏ đang uống sữa đặc của Thẩm Nghi Thu.
Thẩm Nghi Thu lấy lại tinh thần:
Điện hạ có muốn ăn thêm chút hoa quả không? Uất Trì Việt lắc đầu:
Ta ăn no rồi, nàng ăn nhiều thêm chút đi. Thẩm Nghi Thu nói:
Thiếp cũng ăn no rồi.
Nói xong liền lệnh cho cung nhân dọn bàn ăn, thay đổi thành bàn uống trà.
Uất Trì Việt nhìn thoáng qua bên ngoài rèm che. Mấy hôm nay thời tiết đã ấm áp hơn, mấy ngày liền rồi không thấy tuyết rơi nữa. Tuyết đọng trên mái nhà cũng lặng lẽ tan đi, tích tụ đến đầu mái hiên rồi rơi từng giọt xuống.
Uất Trì Việt cúi đầu nhấp một ngụm trà, giống như lơ đãng nói:
Bây giờ ta mới nhớ ra, hôm nay là ngày công bố kết quả kì thi yết bảng khoa tiến sĩ.
Thẩm Nghi Thu không nghĩ rằng hắn sẽ đem chuyện này nói ra, nhất thời không biết nói gì, chỉ gật gật đầu:
- Thời gian trôi qua nhanh thật.
Uất Trì Việt mấp máy môi, nhưng cũng không nói thêm gì. Cho dù hắn không nói, nhưng tin tức Ninh thập nhất đỗ trạng nguyên cũng chẳng tới nửa ngày là truyền khắp thành Trường An thôi. Đương nhiên cũng sẽ truyền tới Thừa Ân điện, tự nhiên nàng cũng sẽ biết.
Hắn đứng lên nói:
Hôm nay ta phải đi tới Bồng Lai cung một chuyến, bữa tối không cần chờ ta.
Thẩm Nghi Thu đứng dậy tiễn hắn ra ngoài điện. Tiếp nhận lấy áo lông chồn từ trong tay nội thị rồi khoác lên cho hắn, sau đó tỉ mỉ thắt dây lại. Xong xuôi đang muốn buông tay ra thì bỗng nhiên hai tay lại bị giữ chặt.
Uất Trì Việt bất giác dùng thêm sức. Thẩm Nghi Thu bị đau, lông mày cau lại, giương mắt nhìn hắn:
- Điện hạ?
Thái tử cúi đầu nhìn thẳng vào đôi mắt trong veo lạnh nhạt của nàng, trong lòng phảng phất như bị kim châm. Hắn vội vàng thu tay lại, quay người nhanh chóng bước xuống bậc thang.
Buổi trưa, tin tức Ninh Ngạn Chiêu đoạt hạng nhất khoa thi tiến sĩ liền truyền tới Thừa Ân điện.
Chuyện Thái tử phi đã từng nghị thân cùng công tử nhà Ninh gia thập nhất lang cũng không tính là chuyện gì bí mật, đám người trong Đông cung ai ai cũng đều biết.