Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

TRỌNG SINH NÀNG VẪN VÔ VỊ NHƯ TRƯỚC - Chương 169

Cập nhật lúc: 2024-12-19 06:57:58
Lượt xem: 37

Bây giờ câu chuyện sĩ tử đỗ hạng nhất khoa thi tiến sĩ đã trở thành chủ đề bàn tán của toàn bộ người dân trong thành. Nhất là Ninh thập nhất lang vẫn còn rất trẻ mà đã có triển vọng như vậy, lại tài mạo song toàn, càng khiến cho người ta chú ý. Nhóm cung nhân ở trước mặt Thái tử phi cũng không dám nhiều lời, chỉ dám ở trong âm thầm mà nghị luận một hai câu.

Thẩm Nghi Thu vừa dùng xong bữa trưa, lúc này nằm nghỉ ngơi tại tẩm điện. Đang trong lúc nửa tỉnh nửa mê thì chợt nghe thấy ngoài cửa sổ có người nói khẽ:

Nghe nói vị tiểu lang quân nhà Ninh gia kia mới vừa đến tuổi nhược quán, chẳng những thông thạo văn chương, dung mạo còn anh tuấn phi phàm...

Người còn lại nói:

Ây da, chưa chi những nhà danh gia vọng tộc giàu có kia đã chờ ở dưới bảng vàng để bắt con rể quý rồi. Sợ là không phải tranh nhau đến sứt đầu mẻ trán thì cũng thi nhau diễn tuồng nhận thân thích...

Người lúc đầu tiếp:

- Vậy cũng chưa chắc.. Dù sao tình hình của Ninh gia bây giờ...

Nàng nhớ rõ đời trước mãi tới khi nàng chết, việc hôn nhân của Ninh thập nhất vẫn còn chưa được định ra. Tuy hắn được Uất Trì Việt coi trọng, nhưng dù sao hoàn cảnh gia tộc hắn cũng khá khó xử, nên chắc việc hôn sự cũng có chút lênh đênh lận đận.

Chỉ mong sao đời này hắn có thể tìm được mối lương duyên thích hợp.

Cung nhân đầu tiên lại nói:

Đến Khúc Giang Yến mùa xuân, nhất định Ninh thập nhất lang đã trở thành thám hoa rồi. Đáng tiếc là chúng ta không có cách nào nhìn được...

Cơn buồn ngủ của Thẩm Nghi Thu dần dần ập tới, câu nói tiếp theo nàng không nghe thấy nữa.

Sau khi công bố kết quả kì thi yết bảng khoa tiến sĩ được mười ngày, Thánh thượng từ Hoa Thanh cung trở về Trường An để triệu kiến tân thủ khoa tiến sĩ tới tới điện Lân Đức ở Bồng Lai cung thiết yến ban thưởng. Thái tử phụng mệnh giám quốc, đương nhiên cũng phải tham dự.

Hôm triệu kiến ấy, Uất Trì Việt ngồi ở phía bên phải của Hoàng đế, còn các tân học sĩ nối đuôi nhau đi vào dưới sự dẫn dắt của quan viên Lễ bộ. Đi đầu tất nhiên là trạng nguyên Ninh Ngạn Chiêu.

Ninh thập nhất lang cũng mặc y phục màu trắng thuần giống như mọi người, thế nhưng mỗi lúc dơ tay nhấc chân lại có phong thái vô cùng hiên ngang lỗi lạc, ngọc thụ lâm phong.

Dù hắn tao nhã ổn trọng vững vàng hơn những người cùng trăng lứa, nhưng trên người vẫn không giấu được khí chất kiêu ngạo cùng sắc bén của tuổi thiếu niên. Một khi đã vào được cửa rồng thì vô cùng hăng hái, giống như bảo kiếm mới xuất ra khỏi vỏ, khí thế bừng bừng, rực rỡ nổi bật. Còn lại ba mươi mốt tiến sĩ khác, dù cũng là học giả đứng đầu, trong đó không thiếu các vương tôn công tử, con cái của các gia đình quý tộc, nhưng so sánh với hắn thì lại vô cùng nhạt nhòa, ảm đảm.

Hoàng đế đối với Ninh gia vẫn còn khúc mắc, cũng vô cùng bất mãn với vị trí trạng nguyên mà Thái tử nhất mực đề cử. Lúc này trông thấy tiểu công tử nhà Ninh gia, trong lòng liền cảm thấy ngũ vị tạp trần.

Nhà Ninh gia quả thực toàn những người tài đức vẹn toàn. Ninh lão thượng thư năm đó cũng là trạng nguyên khoa tiến sĩ, chỉ tiếc rằng ông ta quá mức khôn khéo, vọng tưởng mọi việc lúc nào cũng thuận lợi, cuối cùng biến khéo thành vụng, nhận lấy thất bại.

Nhưng mà thực ra Ninh gia cũng không thể coi là cùng đảng với Lương vương được. Dù sao cũng đã trả giá hết hai đời rồi, bây giờ Thái tử muốn dùng cháu của ông ta, vậy thì theo ý của hắn đi.

Năm đó, có một nửa những gia đình danh gia vọng tộc trong kinh thành đều bị liên lụy vào vụ án của Lương vương. Nếu như thực sự muốn tính toán, thì chỉ sợ bây giờ trong triều toàn là hàn sĩ*.

* Người trí thức nghèo thời xưa.

Hoàng đế không khỏi liếc nhìn thái tử một cái. Không thể không nói, ánh mắt tuyển sĩ của đứa con trai này của ông quả thực không tệ.

Ninh Ngạn Chiêu đi đầu dẫn các tân học sĩ tiến vào trong điện, lần lượt hành lễ với Hoàng đế và Thái tử. Hoàng đế nhìn mọi người một lượt nói:

Các ngươi đều là những bậc anh tài của đất nước, lấy văn chương biểu đạt, nghĩ cách đền đáp triều đình. Phải chăm chỉ học tập vừa giúp vua vừa giúp dân, vì xã tắc vạn dân mà cố gắng.

Ninh thập nhất và những người khác cung kính bái tạ:

- Xin tuân theo chỉ dụ của bệ hạ.

Hoàng đế lại nói thêm mấy câu động viên, sau đó phân phó thái giám bày tiệc trong điện.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-nang-van-vo-vi-nhu-truoc/chuong-169.html.]

Văn anh hội tụ, trong buổi tiệc đương nhiên phải uống rượu làm thơ, múa bút vẩy mực.

Ninh thập nhất tài tình nhạy bén, những người khác còn chưa viết xong một câu, hắn đã làm xong ba câu. Tuy là đối ứng với nhau, nhưng những câu hay lại được lặp đi lặp lại, vô cùng hòa hợp vui vẻ.

Hoàng đế cầm lấy quyển thơ của Ninh Ngạn Chiêu, vuốt râu gật đầu:

Khá lắm. "Lạc nguyệt ngậm tiên đậu, sơ hà phật vũ y". Hay, hay, rất hay.

Vừa đọc vừa liên tục khen sáu lần chữ hay.

Các quan lại trong triều đều biết tân khoa trạng nguyên này tuy còn trẻ nhưng lại vô cùng thông minh, sáng suốt. Biết kim thượng ưa "cầu tiên vấn đạo" nên làm thơ thuận theo ý ông, quả nhiên long nhan cực kì vui sướng.

Đời trước Uất Trì Việt cùng Ninh thập nhất lang làm quân thần nhiều năm, nên cũng chẳng thấy lạ. Tuy nhìn Ninh Ngạn Chiêu vẻ

bề ngoài có chút lạnh lùng, nhưng kỳ thực cũng không phải là cậy giỏi mà khinh người. Có lẽ là do nhiều năm qua tổ phụ không được vui vẻ, nên cũng khiến tính tình của hắn trở nên khô khan.

Trong lòng hoàng đế cực kì vui mừng, liền ban lệnh thưởng. Gấm màu, tơ lụa, vàng bạc, ban thêm cả một thất ngựa tốt và hai vị mỹ nhân.

Ninh thập nhất lang lĩnh thưởng tạ ơn. Hoàng đế lại hỏi:

Trời ban hiền tài, là may mắn của xã tắc. Gấm lụa, ngựa tốt cũng không đủ để thể hiện sự yêu quý đối với tài năng của ngươi. Thập nhất lang, ngươi có muốn gì nữa không?

Quần thần hai mặt nhìn nhau, hay cả Uất Trì Việt cũng cảm thấy kinh ngạc. Xem ra bài thơ mà Ninh Ngạn Chiêu làm rất hợp thánh ý.

Ninh thập nhất lang lọt được vào mắt xanh của hoàng đế nhưng trên mặt vẫn không hề biểu hiện một chút kiêu căng nào, không tự ti không kiêu ngạo mà hạ bái tạ ơn:

Thần chỉ là một kẻ thô kệch, tài năng kém cỏi. Bệ hạ không chê đã khiến thần mừng rỡ không thôi rồi, không dám cầu thưởng gì thêm.

Hoàng đế thấy bộ dạng khiêm tốn lễ độ của hắn, càng cảm thấy hài lòng hơn, hiền lành cười nói:

Hôm nay trẫm cao hứng, ngươi không cần lo lắng. Muốn gì cứ nói ra.

Hoàng đế khăng khăng muốn ban thưởng, nếu từ chối lần nữa thì chính là bất kính. Nhưng bây giờ nên nói muốn ban thưởng cái gì, quả thực cũng phải cẩn trọng.

Hoàng đế nói là bạn thưởng, nhưng thực chất cũng giống như một kỳ thi khảo sát. Tất cả đám người trong điện đều đổ dồn ánh mắt vào Ninh thập nhất, chờ xem vị tân trạng nguyên này sẽ trả lời câu hỏi của đề thi như thế nào.

Ninh thập nhất lang trầm ngâm chốc lát, nhìn thoáng qua Thái tử đang ngồi ở trên cao, rồi nói với Hoàng đế:

Đa tạ bệ hạ đã yêu thích. Thần nghe nói thái tử điện hạ có bút tích thực của tác phẩm "Lan Đình Tự" của Vương Hữu Quân, nếu có vinh hạnh được xem qua nó, thần có c.h.ế.t cũng không hối tiếc.

Trong lòng mọi người đều âm thầm tán thưởng, đề nghị xin phần thưởng này quả thực rất khôn khéo, vừa giữ được thể diện cho Hoàng đế, lại thể hiện được bản thân là một người coi trọng văn chương, vừa có thể mượn cơ hội để làm quen với Thái tử.

Hoàng đế cười to nói:

Không hổ là người coi trọng chữ nghĩa, phần thưởng yêu thích cũng tao nhã khí khái như vậy.

Nói rồi ông chuyển hướng sang Thái tử:

Tam lang, con không ngại giúp hắn hoàn thành nguyện vọng chứ?

Uất Trì Việt trầm ngâm một lát, nhìn thoáng qua Ninh thập nhất, hướng hoàng đế hành lễ nói:

Khởi bẩm thánh nhân, "Lan Đình Tự" đã đổi chủ rồi. Nhi tử cần phải hỏi chủ mới của nó một chút, sau đó mới có thể cho Ninh công tử một câu trả lời chính xác được.

Lời vừa nói ra, trong điện liền xôn xao.

Loading...