TRỌNG SINH NÀNG VẪN VÔ VỊ NHƯ TRƯỚC - Chương 17
Cập nhật lúc: 2024-12-13 16:10:57
Lượt xem: 116
Hai nhà đã hẹn gặp nhau, mọi người trong lòng đều biết rõ, nhưng cũng không thể đi thẳng vào vấn đề, chỉ có thể làm từng bước một.
Gia nhân vén màn xe hạ xuống, phu nhân của hai bên gia đình bước xuống hành lễ, chào hỏi niềm nở.
Tiếp theo là đến bọn tiểu bối xuống xe hành lễ, đều là tuổi tác tương đương nên lúc này mới vừa nói vừa cười cùng nhau đi đến hướng trong chùa.
Thánh Thọ tự cũng không phải là một ngôi chùa nổi tiếng, diện tích cũng không lớn. Chỉ có hai viện lạc, một vườn hoa, hai hành lang hai bên cạnh xây hai dãy tu viện.
Chính điện có năm gian và bảy giá, không quá rộng lớn.
Hai nhà chủ tớ cùng một đám tăng nhân dừng tại một trạm, cơ hồ cũng không có chỗ mà chen chân.
Đám người đứng phân thành hai bên nam nữ, Sở Hà hán giới, phân biệt rõ ràng. Thẩm Nghi Thu qua mũ trùm đầu trộm nhìn Ninh thập nhất, chỉ thấy hắn mắt nhìn thẳng về phía trước, đúng một bộ dáng chính nhân quân tử.
Sau khi dâng hương xong, lại phân ra hai bên nam nữ đi vào thiền viện bên trong nghỉ ngơi.
Vừa vào nhà, Nhạc thị liền hướng về Thẩm Nghi Thu ngoắc ngoắc:
- Thất nương mau tới đây hành lễ với Nhị phu nhân Ninh gia. Thẩm Nghi Thu theo lời tiến lên hành lễ.
Ninh nhị phu nhân khoảng bốn mươi tuổi, có thân hình hơi đầy đặn. Khuôn mặt bà với Ninh thập nhất lang giống nhau như đúc, tới tuổi này rồi nhưng vẫn còn rất đẹp.
Nhị phu nhân nói chuyện nhẹ nhàng nhu hoà, ôn nhuận như nước, đối với Thẩm Nghi Thu cũng rất hài lòng. Bà lôi kéo tay của nàng hỏi lan man rất nhiều chuyện nhưng vẫn chú ý đến giới hạn nên không khiến người ta cảm thấy phiền phức.
Thẩm Nghi Thu trả lời từng câu một, Ninh nhị phu nhân lại gọi người lấy lễ mừng gặp mặt đến. Là một bộ y phục có chất vải rất tốt đang thịnh hành cùng một hộp hương thơm của Ninh phủ. Thiệu Vân cùng Thẩm Nghi Thu đều có phần.
Ngoài ra bà lại cởi xuống từ bên hông một miếng ngọc bội có hình con hổ ngậm hoa đưa cho Thẩm Nghi Thu.
Chỉ cần nhìn qua một chút là có thể nhận ra, viên ngọc bích kia tinh xảo không tỳ vết, đẹp hoàn mỹ, chạm khắc tinh xảo, hiển nhiên giá trị của nó không hề nhỏ.
Thẩm Nghi Thu vội vàng từ chối, Ninh nhị phu nhân lại kiên quyết nhét ngọc bội vào tay nàng:
- Ngọc bội kia là tổ tiên của ta để lại, làm bạn với ta rất nhiều năm. Không đáng giá gì cả, cũng chỉ là một vật kỉ niệm mà thôi, cháu đừng ghét bỏ nó là vật cũ là được.
Nàng nói rất chân thành khẩn thiết, Thẩm Nghi Thu đành phải nhận lấy.
Uống chén trà, Ninh nhị phu nhân lại đối với Nhạc thị nói:
- Đằng sau vườn kia có đường mòn thông tới chân núi, bên đường còn có một mảnh rừng đào trông rất đẹp. Tỷ muội chúng ta ở chỗ này uống trà rồi nói chuyện một chút, không cần bắt bọn nhỏ ở chỗ này, để cho bọn chúng đi dạo đi.
Dứt lời liền quay đang tỳ nữ phân phó:
- Thập nhất lang đâu? Gọi nó tới bồi Thẩm tiểu thư đi dạo đi. Đây chính là cơ hội để gặp mặt riêng mà họ dành cho nàng.
Tôn ma ma suy nghĩ, này cũng đúng, đang định đi theo ra ngoài lại bị Nhạc thị gọi lại:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-nang-van-vo-vi-nhu-truoc/chuong-17.html.]
- Ma ma cũng ra đây uống chén trà đi. Đường núi gập ghềnh, ma ma tuổi tác đã cao đi đứng cũng không tiện. Cứ để Tố Nga đi theo bọn họ là được.
Tôn ma ma đành phải coi như thôi, Nhạc thị dù sao cũng không phải chủ nhân của bà nhưng tôn ti vẫn khác. Bà ở bên ngoài cũng không thể nào để người ta nói nô bộc Thẩm gia không có quy củ được.
Bọn tiểu bối sau đó liền hành lễ xin cáo từ, cùng nhau đi ra hướng sau núi.
Ninh thập nhất nghe lệnh của mẫu thân, đi theo ở phía sau, làm hết chức trách bảo vệ thiên kim.
Thẩm Nghi Thu vừa đi vừa thưởng thức cảnh trí trong núi.
Khí hậu ở nơi đây lạnh hơn một chút so với trong thành. Trong thành hoa đào sớm đã tàn, nơi đây hoa đào vẫn nở rực cả bầu trời, hoa rụng xuống thì trôi theo khe nước xuống suối, rực rỡ như gấm. Những đám mây trắng phía xa xa đang bay lơ lửng, tầng tầng lớp lớp.
Dù không phải là danh lam thắng cảnh gì nhưng cũng rất đẹp mắt.
Thẩm Nghi Thu làm người hai đời, không phải là ở lì trong nhà thì là ở tít trong thâm cung. Tuy rằng vườn Thượng Uyển cũng có một dòng suối hoa xinh đẹp, nhưng dù sao cũng thiếu đi vẻ đẹp nhàn nhã thanh tao này.
Một mảnh rừng đào không tên này đã làm nàng nhìn đến xuất thần.
Sau khi lấy lại tinh thần, những người khác đã bị bỏ lại ở xa xa phía sau, chỉ còn lại nàng cùng Ninh thập nhất đang đi lặng lẽ ở đằng sau.
Thẩm Nghi Thu lần đầu tiên ở riêng với một người nam nhân khác không phải Uất Trì Việt, tuy rằng đã sống lâu hơn người khác một đời nhưng trong lòng vẫn có chút không thoải mái, tựa hồ như đã làm việc trái với lương tâm.
Nàng lập tức cười giễu một tiếng, giữa thanh thiên bạch nhật, quang minh chính đại. Bọn họ trai chưa vợ, gái chưa chồng, đường đường chính chính gặp nhau, có cái gì mà cắn rứt chứ!
Uất Trì Việt đã là việc của kiếp trước, mà với hiện tại, bất kể là lúc trước, bây giờ, hay là về sau, bọn họ cũng không có nửa điểm liên quan gì nữa.
Nghĩ tới đây, Thẩm Nghi Thu đứng thẳng sống lưng, thoải mái đưa tay cởi mũ trùm xuống, nhìn thẳng vào Ninh thập nhất lang cười nhẹ một tiếng rồi vén áo thì lễ.
Ninh thập nhất lang không khỏi khẽ giật mình.
Cách tấm lụa mỏng hắn cũng đã có thể nhìn ra được dung mạo của Thẩm cô nương rất xuất chúng, nhưng hắn vẫn bị vẻ đẹp của nàng làm cho choáng váng.
Hắn đã từng đọc qua rất nhiều bài thơ viết về mỹ nhân, lúc này tựa hồ cũng có nghĩ đến nhưng lại không đủ để miêu tả về vẻ đẹp gần như trong gang tấc lại nhẹ nhàng như mây thế này.
Làn da mềm mại mong manh phỏng chừng gió thổi qua có thể làm xước xát gương mặt ấy, đôi môi anh đào căng mọng, mắt phượng yên tĩnh, khoé mắt nhàn nhạt đỏ ửng nhưng điều khiến hắn kinh ngạc lại là thần sắc không thể gọi tên kia của Thất nương.
Mặt của nàng cực kì bình tĩnh, không phải sự bình tĩnh gượng gạo, cũng không phải cố giả bộ hiểu hết chuyện đời, càng không phải ỷ vào thân phận mình mà đoan trang thận trọng. Tựa như hoa đào lặng lẽ nở trên núi, lặng lặng mà xinh đẹp, như gió với mây trên núi, vô tình nhưng rất động lòng người.
Cũng không phải là xuất trần thoát tục, lại như dòng sông cuồn cuộn cơn sóng, tựa hồ không thể nhìn thấu.
Một cô nương mười lăm tuổi, sinh mệnh vừa mới bắt đầu, sao có thể có biểu hiện như vậy?
Ninh thập nhất lang âm thầm suy nghĩ, Thẩm Nghi Thu cũng thoải mái nhìn hắn.
Có mỹ nhân nên đứng ở xa để nhìn, có người thì lại nên đứng ở gần để ngắm. Ninh thập nhất lại phù hợp với cả xa cả gần, ngũ quan dung mạo đều không thể chê. Thật sự là một vị công tử ôn nhuận như ngọc.
Hai người âm thầm lặng lẽ nhìn nhau, ai cũng không chú ý tới, trong lùm cây phía trên mặt nước, có một đôi mắt đang nhìn bọn họ chằm chằm!