TRỌNG SINH NÀNG VẪN VÔ VỊ NHƯ TRƯỚC - Chương 171
Cập nhật lúc: 2024-12-19 06:58:57
Lượt xem: 58
Sau khi sống lại một đời, nữ tử này cũng đi đúc một quả tim bằng sắt rồi sao?
Nhưng vì sĩ diện nên có c.h.ế.t thái tử cũng sẽ không nói ra, hắn chỉ hời hợt hừ một tiếng:
Dù sao cũng chỉ là một bức thư pháp thôi, ta nguyện ý đưa cho ai thì đưa.
Nếu chưa có kinh nghiệm kiếp trước, không chừng Thẩm Nghi Thu đã thực sự tin rồi, nhưng "Lan Đình Tự" này là vật mà Hà Uyển Huệ kiếp trước cầu còn không được đó. Nàng nghi ngờ dò xét Thái tử, hắn sống lại một đời, bị mỡ heo mê muội hết tâm trí rồi sao?
Nhưng mà bây giờ cũng không phải là lúc so đo những việc này. Thẩm Nghi Thu nhấc làn váy vội vàng bước nhanh đến trước tủ gỗ tử đàn khảm ngọc trai, mở khóa vàng nhỏ bên trên ra, rồi mở cửa tủ. Nàng cẩn thận từng li từng tí lấy hộp gỗ đựng bức "Lan Đình Tự" rồi để trên thư án, đêm đèn tới gần, đẩy nghiên mực ra xa tám dặm, lúc này mới ngưng thần nín thở mở nắp hộp ra.
Nàng vừa nghĩ tới bản thân mình đã vô số lần tùy ý đem bảo bối này đặt trên bàn rồi sao chép lại. Hoặc là vừa ăn hoa quả, vừa ở một bên nghiền ngẫm ý tứ trong đó, da dầu lập tức run lên. Uất Trì Việt giữ nó ở cạnh nhìn lâu như vậy, thế mà cũng nhịn được không nói tiếng nào.
Cũng may "Lan Đình Tự" vẫn bình yên vô sự nằm trong hộp.
Uất Trì Việt vươn tay định lấy, Thẩm Nghi Thu đã nhanh tay lẹ mắt cản hắn lại, từ trong tay áo móc ra một chiếc khăn lụa để hắn lót tay:
- Xin điện hạ cẩn thận một chút.
Uất Trì Việt thấy nàng nơm nớp lo sợ, cũng bị bộ dáng nghiêm túc này của nàng chọc cười. Đã làm hai đời vợ chồng rồi, cho tới bây giờ lúc nào nàng cũng mang bộ dáng thản nhiên lãnh đạm, không quan tâm hơn thua, lúc này lại rất giống "thần giữ của" chưa trải sự đời.
Đời trước hắn luôn nghĩ nàng xuất thân từ gia đình thế gia, mỗi giờ mỗi khắc đều phải tuân theo quy củ. Không thể nào mềm mỏng, tính cách linh hoạt như Hà Uyển Huệ được. Nếu hôm nay đổi lại là Hà Uyển Huệ, làm sao dám biểu lộ ra một mặt "hung dữ" như thế này được?
Bây giờ nghĩ lại, tính tình cứng ngắc của Thẩm Nghi Thu chắc là do sự dạy dỗ và hành động của tổ mẫu nàng uốn nắn mà thành, nàng cũng chỉ là theo thói quen thôi. Ngược lại là cho dù Thẩm lão phu nhân có răn đe khắc nghiệt cỡ nào, cũng không thể "diệt" được bản tính tự nhiên của nàng, đúng là khiến cho người khác kinh ngạc.
Trong lòng Uất Trì Việt bỗng nhiên dâng lên một cỗ nhu tình, cũng không để ý tới thư quyển. Chỉ một tay ôm trọn nàng vào lòng rồi cúi đầu hôn lên trán nàng một cái.
Thẩm Nghi Thu vẫn nhớ trên bàn còn đang đặt "Lan Đình Tự" nên khẽ cúi người giãy dụa, với tay đến cái nắp, đóng cửa hộp gỗ lại, lúc này mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Uất Trì Việt cười trêu chọc nàng:
Không ngờ Thẩm thất nương cũng có ngày chịu khom lưng cúi người vì những vật bên ngoài thế này.
Thẩm Nghi Thu dở khóc dở cười:
Đây là "Lan Đình Tự" đấy! Đừng nói là khom lưng, cho dù có gấp thành hai đoạn cũng không vấn đề gì.
Nàng ngừng một chút lại nói:
Điện hạ vẫn nên thu hồi lại "Lan Đình Tự" đi thôi. Uất Trì Việt không khỏi kinh ngạc:
Vì sao?
Thẩm Nghi Thu nói:
Vật này thực sự quá quý giá, bây giờ đặt ở Thừa Ân điện thì trách nhiệm nặng nề lại rơi xuống vai thần thiếp. Về sau chỉ sợ thiếp lúc nào cũng nghĩ về nó, chắc chắn sẽ ăn không ngon ngủ không yên. Chẳng bằng cứ để điện hạ bảo quản như cũ cho xong.
Uất Trì Việt nhíu mày:
Đồ đã tặng ra ngoài rồi nào có đạo lý đi thu hồi lại. Ta đã đưa nó tặng cho nàng, thì bây giờ nàng chính là chủ nhân của nó. Cho dù rơi mất, hay làm hỏng, ta cũng không quan tâm đâu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-nang-van-vo-vi-nhu-truoc/chuong-171.html.]
Hắn không nói "rơi mất" với "làm hỏng" thì còn không sao. Tự dưng nghe xong hai từ này, lỗ tai Thẩm Nghi Thu liền ong ong một tiếng, nàng vội vàng lắc đầu:
Không được không được, nếu ở trong tay ta mà bị mất hoặc bị hỏng, vậy ta cũng phải gánh chịu tội danh thiên cổ rồi. Vẫn mong điện hạ thu hồi lại đi, lúc nào thiếp muốn xem thì tới Tàng Thư lâu xem là được rồi.
Uất Trì Việt thấy nàng khăng khăng muốn trả thư quyển lại, suy nghĩ một chút liền nói:
Đã tặng cho nàng rồi thì "Lan Đình Tự" này chính là của nàng. Bây giờ ta chỉ thay nàng bảo quản thôi, nàng vẫn có thể tùy ý xử trí.
Lúc này Thẩm Nghi Thu mới thở phào một hơi.
Uất Trì Việt buông tay ra:
Nàng còn chưa cho ta câu trả lời chính xác. Đến cuối cùng là cho mượn hay không cho mượn?
Thẩm Nghi Thu vuốt ve hộp gỗ đựng thư pháp:
Mượn bao lâu? Phải đem ra ngoài cung sao? Uất Trì Việt không nhìn được mà cười phá lên:
Không cần, nếu nàng đồng ý cho mượn, ta sẽ mời người tới Sùng Văn quán xem.
Thẩm Nghi Thu thở dài một hơi:
- Được.
Đêm đó, hai người nằm trên giường, Thẩm Nghi Thu mới chậm rãi bình tâm trở lại, cũng cảm thấy hơi bất an. Uất Trì Việt từ xưa tới nay không phải người thấy sắc là mờ mắt. Cho dù đời trước có sủng ái Hà Uyển Huệ ra sao, cũng vẫn biết chừng mực, ví dụ như kim châu ngọc bảo có thể tùy ý ban thưởng, nhưng "Lan Đình Tự" thì lại không được.
Vậy vì sao hắn lại đưa "Lan Đình Tự" cho nàng?
Thẩm Nghi Thu day day huyệt thái dương, nghĩ mãi cũng chẳng hiểu được.
Đúng lúc này, Uất Trì Việt vươn tay xoa xoa đầu nàng:
Tiểu Hoàn, nàng có thích "Lan Đình Tự" mà ta đã tặng cho nàng hay không?
Thẩm Nghi Thu nói:
- Đương nhiên là thích.
Uất Trì Việt một tay chống cằm nhìn nàng, hai mắt hắn sáng ngời dưới ánh nến:
- Vậy nàng xem xem có nên báo đáp qua lại cho ta không?
Thẩm Nghi Thu dở khóc dở cười, nào có ai tự mở miệng đòi báo đáp như hắn chứ. Nàng suy nghĩ một chút rồi nói:
Đương nhiên là có. Nhưng trên người thiếp thân chẳng có vật gì đáng quý cả, đồ mang trên người cũng toàn là những thứ do điện hạ ban thưởng. Ngay đến cả bản thân thiếp cũng là của điện hạ rồi, nên bây giờ cũng chẳng biết dùng cái gì để báo đáp cả.
Uất Trì Việt thấy nàng mang bộ dáng rũ mi cụp mắt cam chịu nhận mệnh, trong lòng tự dưng có chút hụt hẫng. Ánh mắt hắn khẽ chuyển động:
- Nàng có thể làm cho ta một bộ xiêm y được không?