Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

TRỌNG SINH NÀNG VẪN VÔ VỊ NHƯ TRƯỚC - Chương 179

Cập nhật lúc: 2024-12-19 07:02:05
Lượt xem: 41

Vừa ngồi vào chỗ, nhóm cung nhân đã nối đuôi nhau bưng rượu với đồ ăn vào. Trong chốc lát, các của ngon vật lạ được bày la liệt trước mắt.

Kim thượng bình thường vốn xa hoa thành tính, mặc dù nghĩ ra ý tưởng nói "nghèo hèn" đều ăn chung với nhau, nhưng thức ăn lại toàn đồ quý hiếm lạ mắt khiến người ta líu lưỡi. Ngay cả gạo tẻ trong cơm cũng được trộn lẫn mảnh ngọc cùng băng phiến.

Thẩm Nghi Thu chẳng có chút khẩu vị nào, chỉ gắp mấy miếng thức ăn thanh đạm. Thái tử cũng có chút ăn không thấy ngon.

Hoàng đế cùng Hiền phi lại tràn đầy phấn khởi, thưởng thức ca múa, cứ một cốc lại tiếp một cốc rượu. Uống thẳng cho đến khi hai mắt sáng long lanh, mặt đỏ tai nóng, cử chỉ càng thêm tùy tiện.

Hà Uyển Huệ thỉnh thoảng cũng góp vui nói với dì hai câu. Thẩm Nghi Thu cùng Thái tử không có hứng thú. Ngũ hoàng tử thì dương dương tự đắc, không tim không phổi mà ngồi hưởng thụ rượu ngon cùng ca múa.

Buổi tiệc diễn ra từ trưa tới tận ban đêm. Cũng may hoàng đế cùng Hiền phi có chuyện "quan trọng" muốn âm thầm nói riêng, thế nên vừa vào đêm không lâu thì tiệc tan.

Hoàng đế cùng Hiền phi trở lại phòng ngủ ở Phương Hoa điện. Sau một hồi "tâm sự" chuyện cũ xong, Hoàng đế nằm ở trên gối thở hồng hộc, nói ngay:

Người ta thường nói người rồi sẽ không còn giống như trước, nhưng bây giờ phong thái của ái phi có khi còn hơn cả năm đó...

Hôm nay là sinh nhật của nàng, nàng muốn lễ vật gì?

Hiền phi khẽ duỗi cánh tay ngọc, vén tóc mây tán loạn ở trán ra, nói với Hoàng đế:

Thiếp chỉ cầu xin bệ hạ ân chuẩn cho thiếp một chuyện. Hoàng đế nói:

Nàng cứ nói đi.

Hiền phi thở dài một tiếng, ngập ngừng:

Còn không phải là vì chuyện của Tam lang sao. Bên cạnh hắn không có người nào thực lòng quan tâm, người làm a nương như ta không yên lòng được...

Ánh mắt Hoàng đế lóe lên, nửa thật nửa giả nói:

Nhiều năm như vậy rồi trẫm cũng chỉ có vừa ý một mình nàng, thế tại sao không thấy nàng quan tâm thu xếp cho trẫm?

Hiền phi liếc ông một chút, hướng đầu vai của ông đẩy nhẹ một cái:

Thiếp đang nói chuyện nghiêm túc... Vừa nãy ở trong Dao Quang lâu là cái tình cảnh như thế nào, bệ hạ cũng nhìn thấy rồi đấy. A Huệ cùng Tam lang vốn có tình cảm từ nhỏ, nếu không phải là a tỷ chướng mắt a Huệ nhà chúng ta, nàng cũng không bị ép phải định ra việc hôn nhân kia. Nói thẳng ra là người làm dì như ta thật có lỗi với nàng.

Hoàng đế nói:

Việc hôn nhân nào? Hiền phi sẵng giọng:

Bệ hạ biết rồi còn hỏi. Chính là tiểu lang quân nhà Kỳ gia suốt ngày triền miên trên giường bệnh đó.

Hoàng đế "A" một tiếng:

Nếu đã định ra hôn sự rồi, vậy cũng chỉ coi như thôi thôi. Thái tử đoạt vợ của thần tử, nói ra khó nghe vô cùng. Trẫm sẽ từ bên trong Dịch đình chọn mấy mỹ nhân xinh đẹp nhu thuận cho Tam lang là được.

Hiền phi muốn nói thêm, nhưng nhìn vẻ mặt của Hoàng đế, liền biết chuyện này không thể thương lượng được nữa, đành phải ngậm miệng lại.

----

Vợ chồng Thái tử phi trở lại tẩm điện, tâm trạng hai người đều không được tốt. Bởi vì chuyện của Hà Uyển Huệ, Uất Trì Việt có chút chột dạ, không dám làm xằng làm bậy giống như hôm qua nữa, chỉ mời Thái tử phi đi vào hồ nước nóng tắm rửa trước.

Thẩm Nghi Thu có chút mệt mỏi, cũng không khách sáo với hắn, lập tức đi vào phòng tắm, ngâm mình được một khắc đồng hồ mới đi ra.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-nang-van-vo-vi-nhu-truoc/chuong-179.html.]

Trở lại bên trong tẩm điện, Uất Trì Việt liền thả tấu chương trong tay ra:

- Ta đi tắm.

Thẩm Nghi Thu dựa nghiêng người trên giường, nói với Tố Nga:

Giúp ta mang quyển sách mà hôm qua ta mới đọc được một nửa ra đây.

Tố Nga đáp ứng "vâng" một tiếng, nhưng lại chần chừ chưa đi lấy.

Thẩm Nghi Thu đã làm chủ tớ với nàng nhiều năm, thần sắc cử chỉ của nàng nắm rõ trong lòng bàn tay. Nàng lập tức phát hiện không thích hợp, ngồi dậy hỏi:

- Xảy ra chuyện gì?

Tố Nga nhíu chặt mày lại, đưa mắt nhìn lướt qua phía phòng tắm, cắn răng nói:

Vừa nãy lúc nương tử đi tắm, người của Phương Lan viện tới cầu kiến Thái tử điện hạ. Sau đó điện hạ liền đi ra ngoài nội viện, vào trong đình. Nô tỳ khi đó đang đứng ở hành lang chỗ ngã rẽ, chỗ đó lại không có đèn đuốc nên điện hạ không phát hiện ra nô tỳ.

Nàng dừng một chút, lấy dũng khí nói:

Nô tỳ trông thấy, vị tiểu tỳ kia đưa một phong thư giao cho điện hạ...

Ánh mắt Thẩm Nghi Thu hơi động một chút. Phương Lan viện là tiểu viện được xây thêm ở phía Tây Phương Hoa điện, chính là nơi ở của Hà Uyển Huệ.

Nàng gật gật đầu:

- Ta biết rồi.

Tố Nga mấp máy môi, trên mặt tràn đầy thần sắc lo lắng:

Nương tử, bọn họ... Làm sao có thể làm như vậy...

Thẩm Nghi Thu cười nói với nàng:

Đừng lo lắng. Điện hạ với Hà nương tử là biểu huynh biểu muội, từ nhỏ đã thân thiết với nhau. Giờ chỉ sai người truyền bức thư mà thôi, ngươi cũng đừng nói với người bên ngoài, miễn cho có việc rắc rối xảy ra.

Tố Nga gật gật đầu, đi vào trắc điện lấy sách, không nói thêm về chuyện này nữa.

Đêm canh hai*, Uất Trì Việt cẩn thận từng li từng tí chống người lên, nói khẽ bên tai Thẩm Nghi Thu:

* 21h-23h

- Tiểu Hoàn, ngủ rồi sao?

Thái tử phi không lên tiếng, hô hấp đều đều.

Uất Trì Việt lại nhẹ nhàng đẩy nàng, vừa đẩy vừa gọi:

Tiểu Hoàn hương, Tiểu Hoàn tròn...

Thẩm Nghi Thu vẫn không nhúc nhích.

Thái tử yên tâm, nhẹ nhàng xốc chăn lên, vén màn trướng, lại cẩn thận từng li từng tí xuống giường, phủ thêm áo lông cừu, cầm giày lên, đi chân trần giẫm lên thảm rồi ra ngoài.

Thẩm Nghi Thu mở mắt ra, nhìn xuyên qua màn trướng, xem bóng lưng của Uất Trì Việt.

Đợi nam nhân đi ra tới bình phong bên ngoài, nàng nhẹ nhàng ngáp một cái. Trở mình, ôm chăn nhắm mắt lại.

Loading...