TRỌNG SINH NÀNG VẪN VÔ VỊ NHƯ TRƯỚC - Chương 18
Cập nhật lúc: 2024-12-13 16:11:45
Lượt xem: 140
Uất Trì Việt mới đầu nghĩ mình hoa mắt.
Cặp nam nữ trước mặt kia, một người là thê tử của hắn, một người là thần tử tâm phúc của hắn.
Bắn đại bác cũng không liên hệ được hai người với nhau, vậy mà họ lại ở trong rừng đào dại này gặp mặt riêng tư.
Suối cũng không quá lớn, Uất Trì Việt lại có nhãn lực cực tốt nên có thể nhìn thấy thần sắc và hành động của hai người bên kia.
Khoảnh khắc Thẩm thị cởi mũ xuống, chỉ thấy Thập nhất lang hai mắt đột nhiên sáng rực, vẻ kinh ngạc không thể giấu được hiện rõ lên trên mặt. Hắn cùng Ninh thập nhất là quân-thần có quan hệ rất tốt, bình thường cũng rất thân thiết với nhau. Không nghĩ tới tên kia vẻ bề ngoài thì ra vẻ đứng đắn mà đạo đức cá nhân lại bại hoại như thế, công khai dụ dỗ thiếu nữ chưa hiểu sự đời ngay giữa ban ngày ban mặt thế này, cũng không biết đường mà tránh hiền nghi.
Mà Thẩm thị kia cũng thật là đáng ghét, vậy mà lại để lộ mặt trước một người nam nhân không quen biết. Không những không biết xấu hổ mà lại còn dám nở nụ cười như vậy.
Nụ cười đó được ngăn cách bởi hoa và nước nên càng ngày càng tươi sáng, nhưng rơi vào trong mắt hắn thì lại như nắng gắt tháng sáu, làm hắn nhịn không được dò xét mặt nàng.
Thẩm thị ở trước mặt hắn luôn là một người ăn nói rất có ý tứ.
Mỗi cử chỉ hành động của nàng luôn mẫu mực đúng mức, chỉ hận không treo trên đỉnh đầu tấm biển "mẫu nghi thiên hạ", làm sao hôm nay có thể mỉm cười thoải mái như vậy.
Nhưng mà nụ cười tươi như hoa ấy lại dành cho một người nam nhân khác.
Trong lòng Uất Trì Việt giống như là đang có một ngọn lửa thiêu đốt, ngọn lửa ấy nhanh chóng lan tràn, cắn nuốt lục phủ ngũ tạng của hắn.
Nhưng ngọn lửa không tên này không có nơi nào để trút.
Thẩm Nghi Thu lúc này còn chưa là thê tử của hắn, bọn họ kiếp này còn chưa từng gặp mặt một lần. Mà Ninh thập nhất cũng chưa thi đỗ tiến sĩ, cùng với hắn là chưa quen biết, cũng không tính là phản bội được.
Lửa giận của hắn vô cớ bùng lên, chính vì không có chỗ phát tiết nên mới càng cháy hừng hực.
Trong lòng Uất Trì Việt nóng như lửa đốt, nhưng vẻ mặt lại bình tĩnh đến lạ thường.
Giả thất cùng Giả bát hai người vốn là tuỳ tùng thân tín của hắn nhiều năm, lúc này đã sớm thối lui về sau hơn năm bước, để tránh bị vạ lây.
Giả bát hạ thấp âm thanh nói:
- Thái tử điện hạ với vị Thẩm tiểu thư kia đâu có liên quan gì tới nhau, vì sao người lại tức giận như vậy?
Giả thất cũng khó hiểu.
Bọn họ hầu hạ Thái tử nhiều năm, vô cùng quen thuộc với thần sắc và cử chỉ của hắn. Hắn từ nhỏ chịu sự dạy dỗ của trữ quân, buồn vui đều không để lộ ra ngoài. Chỉ có người thân cận nhất bên cạnh mới có thể nhìn ra được tâm tình của hắn.
Lúc này Uất Trì Việt tuy vẻ mặt bình tĩnh, nhưng sắc mặt tái nhợt, cả người như kết một tầng sương lạnh, trong lòng rất tức giận.
Thế nhưng người ta là Thẩm tiểu nương tử cùng Ninh tiểu lang quân, trai chưa vợ gái chưa chồng. Nàng cùng với Đông cung có gì liên quan đâu.
Lại nói mấy ngày vừa rồi âm thầm theo dõi Thẩm thất nương, chỉ thấy vị tiểu nương tử kia đặc biệt thích ngủ, thực sự cũng không thấy có gì khác thường.
Thái tử điện hạ mến mộ cô nương Hà gia nhiều năm, việc này trong lòng bọn họ đều biết rõ.
Nói một câu thật lòng thì Thái tử điện hạ đối với chuyện tình cảm luôn một lòng, không phải là người dễ thay lòng đổi dạ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-nang-van-vo-vi-nhu-truoc/chuong-18.html.]
Giả thất sờ sờ cằm nói:
- Nhưng nếu nói không có chuyện gì, tại sao hôm nay người lại đuổi tới đây?
Giả bát trả lời:
- Điện hạ không phải nói là đang lúc rảnh rỗi, thấy thành nam cảnh trí đẹp nên cải trang xuất hành ra ngoài du ngoạn à?
Giả thất liếc đệ đệ một chút:
- Ngươi có phải bị ngốc hay không? Trong thành có hàng chục cái chùa miếu, vì sao phải chạy tới nơi xa xôi hẻo lánh này làm gì?
Giả bát bấy giờ mới như chợt tỉnh ngộ:
- Ta nói này, nếu chỉ là ra ngoài đi dạo, điện hạ chúng ta lại còn phải tắm rửa, xông hương, còn đổi tới mười tám bộ y phục nhưng vẫn còn chưa vừa lòng?
Giả thất dùng ánh mắt sắc như đao róc thịt đệ đệ, lại đưa tay lên cổ làm động tác cứa cổ dọa Giả bát sợ rụt cổ lại.
Hai người không hẹn và cùng nhìn về phía bóng lưng của chủ nhân, xong cùng im lặng.
Uất Trì Việt một thân áo choàng xanh ngọc nhẹ nhàng tao nhã, thật sự không thích hợp khi đứng ở giữa bụi cỏ. Vạt áo của hắn đã dính không ít bụi đất hoa cỏ, dưới nách trái còn bị nhánh cây cứa rách một đoạn dài. Thái tử vàng ngọc cao quý, giờ nhìn lại thấy có mấy phần chật vật, khó khăn.
Hai người bên bờ bên kia vẫn không biết gì hết.
Thẩm Nghi Thu và Ninh thập nhất đi dạo trong rừng đào, câu được câu không trò chuyện.
Ninh thập nhất nhận ra vị Thẩm gia tiểu nương tử so với dự liệu của hắn hoạt bát và hay nói hơn rất nhiều, đồng thời có cái nhìn sâu sắc hơn nhiều nữ tử cùng tuổi khác.
Thẩm Nghi Thu âm thầm gật đầu. Ninh thập nhất lang quả nhiên học rộng tài cao, cũng không có khoe khoang khoác lác. Chỉ riêng chuyện này đã hơn đứt được phần lớn nam tử trên thế gian này rồi.
Nếu đổi lại là tên Uất Trì Việt kia, chỉ sợ cái đuôi đã sớm vểnh lên trời rồi.
Hai người đi sâu vào trong rừng đào, cành lá dần rậm rạp hơn.
Thẩm Nghi Thu vô tình không để ý tới cành cây nằm ngang trên đầu. Mắt thấy đầu nàng sắp sắp va vào cành cây, Ninh thập nhất lang vô thức đưa tay bảo vệ trán cho nàng:
- Cẩn thận!
Thẩm Nghi Thu bất thình lình đụng vào tay của hắn, lòng bàn tay khô ráo, ấm áp đang che ở trên trán nàng.
Da thịt chạm nhau, Thẩm Nghi Thu cũng không có cảm giác gì nhưng trong lòng lại ấm áp. Dưới tình huống cấp bách mà che chở như thế này là không giả được.
Tay Ninh thập nhất lại như là bị lò lửa ủi nóng, nhanh chóng rút tay về. Cảm xúc về làn da mềm mại trơn nhẵn của thiếu nữ vẫn còn đọng lại trong lòng bàn tay của hắn. Hắn vô thức nắm c.h.ặ.t t.a.y lại, giống như là đang nâng niu thứ gì đó.
Đôi mắt Uất Trì Việt chăm chú đuổi theo đôi nam nữ bên bờ bên kia.
Mặc dù bị cành lá cản trở nhìn không được rõ ràng, nhưng hai người đã thịt chạm nhau lại rõ ràng đ.â.m vào mắt hắn, khiến hai mắt hắn đau đớn.
Hắn vô thức nắm chặt chuôi đao sừng tê giác đặt bên hông cho đến khi các đốt ngón tay đều trở nên trắng bệch. Rõ ràng muốn phẩy tay áo bỏ đi nhưng hai chân lại như đóng đinh ở trên mặt đất, nửa bước cũng không đi chuyển được.