Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

TRỌNG SINH NÀNG VẪN VÔ VỊ NHƯ TRƯỚC - Chương 181

Cập nhật lúc: 2024-12-19 07:03:16
Lượt xem: 38

Ngày hôm sau, Hà Uyển Huệ vẫn dậy sớm như cũ. Vừa dậy liền rời giường, rửa mặt xong xuôi liền đi tới Phương Hoa điện. Hỏi qua cung nhân, họ nói Thánh nhân với Hiền phi còn đang ngủ.

Hà Uyển Huệ theo thường lệ tự tay sắc giúp Hiền phi chén canh dưỡng nhan. Để thuốc đun trên bếp rồi đi tới trắc điện trong thư phòng luyện chữ.

Chữ viết của Hà Uyển Huệ trong giới quyền quý kinh đô cũng có chút danh tiếng. Nàng viết một tập thơ, các vương tôn công tử khắp nơi đều không tiếc lấy vàng bạc để đổi. Nhưng nàng luôn tự hào về thân phận của mình, đương nhiên sẽ không tùy tiện bán cho ai hết.

Đam mê của Thái tử cũng không nhiều, đọc sách viết chữ nằm trong số ít đó.

Hà Uyển Huệ lệnh tỳ nữ mài mực, cầm cây bút Tương Trúc lên. Chỉ chốc lát sau, trên tờ giấy trắng như tuyết đã xuất hiện rất nhiều hàng chữ xinh đẹp như những bông hoa nhỏ, đây chính là "Oán ca hành"của Ban Tiệp Dư*.

Ban Tiệp dư (chữ Hán: 班婕妤, khoảng 48 TCN - 2 TCN[1]), là một phi tần của Hán Thành Đế Lưu Ngao, vị Hoàng đế thứ 12 của triều Tây Hán trong lịch sử Trung Quốc, một Hoàng đế nổi tiếng là hôn quân và hoang dâm.

Khi đó, Ban Tiệp dư xuất thân danh môn, nổi tiếng là một nữ tác gia trứ danh, rất nổi tiếng đương thời vì có tài về từ và phú. Ban đầu, bà rất được Hán Thành Đế sủng ái, sau đó do chị em Triệu Phi Yến cùng Triệu Hợp Đức đắc sủng, hãm hại Hứa hoàng hậu, thế là Ban tiệp dư phải lánh đến Trường Tín cung, hầu hạ Thái hậu Vương Chính Quân. Sự tích về bà trở nên nổi tiếng, và bà là một hình mẫu của tần phi hết sức hiền huệ và hiểu lễ nghĩa.

Xuất thân thế gia, nổi tiếng về tính hiền thục, Ban tiệp dư là tổ cô của Ban Cố, Ban Siêu và Ban Chiêu, những cái tên trứ danh dưới thời Đông Hán về sau. Bà nổi tiếng với bài Oán ca hành (怨歌行), sau còn gọi là Đoàn phiến ca (团扇歌).

Luyện chữ được nửa canh giờ, liền có cung nhân đến bẩm báo, nói Hiền phi đã tỉnh, mời tiểu nương tử tới phòng tiếp khách.

Trong phòng nhiệt khí hun nóng người. Mùi huân hương đậm đặc xem lẫn một chút mùi tanh nhàn nhạt.

Quách Hiền phi mặc áo ngủ, trâm nghiêng, tóc mai tán loạn ngồi trước bàn trang điểm, trên gương mặt còn điểm chút tàn nhang.

Hà Uyển Huệ tiến lên hành lễ thỉnh an, liền nghe thấy bên trong bình phong truyền ra một trận tiếng ngáy.

Quách hiền phi nhìn vào bình phong một cái, thấp giọng nói:

Thánh nhân còn đang ngủ, làm việc cẩn thận chút, đừng gây ra tiếng động.

Ngừng một chút lại nói tiếp:

Cửu nương giúp ta trang điểm lại đi, chải búi tóc kiểu ngã ngựa ấy. Cung nhân toàn bọn tay chân vụng về, tay nghề làm sao so được với con. Ai, đúng là người tài giỏi luôn có nhiều việc để làm mà.

Hà Uyển Huệ cười một tiếng:

Sao dì lại nói lời ấy, hầu hạ dì vốn là phúc phận của a Huệ mà. Khuôn mặt Quách hiền phi khẽ động, nắm tay Hà Uyển Huệ:

Đứa trẻ ngoan, may còn có con. Châu nhi vừa đi, nơi này của dì đã rối loạn hết lên rồi.

Bà xích lại gần bên tai cháu gái, hạ giọng nói:

Đêm qua ta đã nói với Thánh nhân về chuyện của con với Tam lang...

Sóng mắt Hà Uyển Huệ khẽ động, rũ mắt xuống.

Quách hiền phi khe khẽ thở dài:

Nhưng ta đã nói hết lời, mà Thánh nhân vẫn không ân chuẩn. E rằng bây giờ chỉ có thể chờ đợi thôi.

Bà vuốt nhẹ tóc mai ở hai bên thái dương của Hà Uyển Huệ:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-nang-van-vo-vi-nhu-truoc/chuong-181.html.]

A Huệ, dì có câu này hơi khó nghe một chút. Con đã chậm hơn một bước so với người ta, nếu như còn chờ Kỳ tiểu lang nữa...

Nói thật là cứ chờ thêm một thời gian, thì về mặt thân phận lại thấp hơn một bậc. Cho dù Tam lang có tìm cảm với con, nhưng rốt cục con vẫn không vượt qua được ba người tới trước. Lại nói, nữ tử có bao nhiêu thời gian thanh xuân chứ? Nếu phí thêm thời gian hai ba năm nữa, ai...

Bà vỗ vỗ mu bàn tay cháu gái:

- Cần quyết đoán thì nên quyết đoán, để lâu ắt sẽ loạn.

Hà Uyển Huệ một bộ dạng phục tùng rũ mắt xuống, nói khẽ:

- A Huệ biết là dì đang suy nghĩ cho con.

Quách hiền phi chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói:

Dì cũng không nhiều lời nữa, dì biết con là đứa trẻ thông minh mà.

------

Lúc Thẩm Nghi Thu tỉnh lại, sắc trời đã sáng rõ.

Đêm qua sau khi Thái tử đi, nàng nhất thời lại tỉnh dậy. Ước chừng phải qua gần nửa canh giờ nữa mới lại ngủ được.

Nàng không biết Thái tử ra ngoài bao lâu. Tóm lại là cho tới khi nàng ngủ rồi, hắn còn chưa quay lại.

Đêm này không phải Tố Nga mà là Tương Nga trực, nhóm cung nhân nội thị cũng biết đêm khuya Thái tử lặng lẽ đi ra ngoài. Nhưng Thái tử phi không hỏi, bọn hắn cũng không dám tuỳ tiện bẩm báo.

Thẩm Nghi Thu ngồi dậy phủ thêm áo lông cừu đi ra bên ngoài bình phong, vừa vặn gặp Uất Trì Việt đang từ ngoài cửa đi vào. Hắn mặc một thân hồ phục, trong tay cầm kiếm, tóc mai hơi ướt, hiển nhiên là vừa tập võ trở về.

Ánh mắt nàng khẽ nhúc nhích, điềm nhiên như không có việc gì nói:

- Tại sao hôm nay điện hạ không gọi thiếp dậy đi tập võ?

Uất Trì Việt bởi vì chuyện của Hà Uyển Huệ ngày hôm qua nên hổ thẹn trong lòng. Sáng sớm thấy nàng vẫn ngủ say sưa, cũng không nỡ nhẫn tâm đánh thức nàng. Hắn đảo tròng mắt, ho nhẹ một tiếng:

Ta thấy nàng ngủ say quá, nên mới không gọi nàng. Hôm qua nàng cũng mệt mỏi rồi, nghỉ tập võ một hôm cũng không sao.

Trong lòng Thẩm Nghi Thu mỉm cười một cái. Nàng thì có ngày nào không ngủ say chứ, thế mà ngày thường cũng chẳng thấy hắn buông tha. Chắc là vì giấu diếm nàng đi gặp giai nhân, trong lòng áy náy, nên mới phá lệ dễ nói chuyện như thế.

Nàng nghĩ nghĩ, đây đúng là một cơ hội tốt. Nàng được một tấc lại muốn tiến thêm một thước nói:

Dù sao thiếp cũng chưa học được cách cưỡi ngựa, nếu theo điện hạ đi săn, chỉ e sẽ làm vướng tay vướng chân điện hạ. Chi bằng...

Lời còn chưa dứt, liền bị Thái tử cắt ngang:

Ta không sợ nàng làm vướng víu. Mỗi năm chỉ có một lần đi săn mùa đông, bỏ lỡ lại phải chờ thêm một năm nữa. Cho dù như thế nào cũng phải đi.

Thẩm Nghi Thu đành phải hậm hực từ bỏ.

Uất Trì Việt tới hậu điện tắm rửa thay quần áo. Hai người dùng đồ ăn sáng xong, Uất Trì Việt lại phê duyệt tấu chương đêm qua khoái mã mới mang từ Thái Cực cung tới. Thẩm Nghi Thu thì ôm lấy gần một nửa tập thơ tiến sĩ đọc tiếp.

Sắp tới giữa trưa, liền có cung nhân của Phương Hoa điện tới truyền lời, nói Thánh nhân mời Thái tử cùng Thái tử phi đến dùng cơm trưa.

Loading...