Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

TRỌNG SINH NÀNG VẪN VÔ VỊ NHƯ TRƯỚC - Chương 183

Cập nhật lúc: 2024-12-19 07:04:22
Lượt xem: 49

Thẩm Nghi Thu không nhịn được mà cong cong khóe miệng, quả thực có chút thương cho Hà Uyển Huệ. Những người có miệng lưỡi sắc bén chẳng hề ít, nhưng ngay ở trước mặt Hoàng đế, Thái tử mà dám nói loại lời này, trong thiên hạ đúng là chỉ có mình Ngũ hoàng tử mà thôi.

Lời nói này vô cùng ranh mãnh, Uất Trì Việt cũng không nhịn được mà giật giật khóe miệng.

Hoàng đế cũng vừa bực mình vừa buồn cười, thoáng nhìn Hà Uyển Huệ đang nước mắt lưng tròng, lập tức nghiêm mặt nói:

- Ngũ lang, không cho phép tác quái! Tới xin lỗi biểu tỷ ngươi đi.

Uất Trì Việt buông cuộn thơ xuống, hướng Hà Uyển Huệ làm động tác vài chào nói:

Là ta không biết giữ mồm giữ miệng, biểu tỷ không cần thiết để ở trong lòng. Thơ của biểu tỷ đương nhiên là rất xuất sắc, nếu không a da cũng sẽ không biên lại thành bài hát được.

Hà Uyển Huệ nghe thấy giọng hắn thành khẩn, nhưng vẫn ngấm ngầm hại người như cũ, không khỏi đem môi dưới cắn đến trắng bệch. Hoàng đế trùng hợp trông thấy nàng làm thơ, cũng không phải nàng cố ý để ông nhìn thấy. Ông muốn phổ lại thành nhạc khúc, nàng làm sao có thể cự tuyệt được?

Nàng nhìn ra được bên trong ánh mắt của Hoàng đế không chỉ có sự yêu mến của bậc trưởng bối đối với tiểu bối, còn có sự thưởng thức của một nam tử đối với nữ tử, ánh mắt này nàng cũng chẳng lạ lẫm gì nữa. Bình thường số lần nàng nhìn thấy nam tử bên ngoài cũng không nhiều, nhưng nếu gặp thì mười người luôn có tám người nhìn nàng như vậy. Chỉ vì ngày thường nàng xinh đẹp, lại thông minh tài giỏi, chẳng lẽ đó cũng là lỗi của nàng sao?

Trái tim nàng dành cho Thái tử, đối với Hoàng đế cũng không có suy nghĩ gì khác biệt. Trong lòng quang minh chính đại, một mặt trong sáng. Nhưng Hiền phi lòng dạ nhỏ mọn, suốt ngày thích ăn dấm, nghe được lời này sợ là sẽ sinh ra hiểu lầm gì đó.

Nàng âm thầm dò xét sắc mặt của dì, quả nhiên thấy bà lộ vẻ khó chịu.

Trong lòng Hà Uyển Huệ tức giận, lại không thể trưng ra trước mặt hoàng tử được, chỉ dành phải nói:

Ngũ điện hạ nói đùa, có thể khiến cho điện hạ cười một tiếng, đã là may mắn của Cửu nương rồi.

Hoàng đế nói vài câu giảng hòa, liền bỏ qua việc này không đề cập tới nữa. Hiền phi đưa mắt nhìn đồng hồ nước, mệnh cung nhân dọn cơm lên.

Mấy người vẫn như cũ ngồi vây quanh cái bàn to lớn hôm trước để dùng bữa.

Qua ba tuần rượu, Hoàng đế đặt chén rượu xuống, phất phất tay xuống phía dưới, những tử nữ của giáo phường đang nhẹ nhàng nhảy múa trên điện liền hành lễ lui ra.

Hoàng đế gật đầu với thái giám đứng cạnh, thái giám kia liền đi ra khỏi điện. Chỉ chốc lát sau, liền có mười mấy nữ tử ăn mặc theo phong cách nữ quan đi vào. Trên người mặc trang phục màu xanh lụa, đầu đội mão quan bạc hoa sen. Từng người đều thướt tha xinh đẹp, mềm mại đáng yêu vô cùng.

Hoàng đế nói với mấy nữ tử kia:

- Còn không tiến lên bái kiến Thái tử cùng Thái tử phi đi.

Chúng nữ tử cùng nhau hướng về phía Uất Trì Việt hạ bái, đồng thanh dịu dàng nói:

Nô tỳ bái kiến Thái tử, Thái tử phi nương nương. Uất Trì Việt bị bọn họ làm cho nổi hết một tầng da gà. Vừa thấy qua cảnh này, mọi người đều hiểu đây là ý gì.

Uất Trì Việt bất giác đưa mắt nhìn Thẩm Nghi Thu, chỉ thấy nàng mang vẻ mặt thờ ơ, chén trà trên tay vẫn vững vững vàng vàng, ngay cả mí mắt cũng chưa từng động đậy chút nào. Trong lồng n.g.ự.c hắn lập tức cảm thấy vừa đau vừa chua xót.

Quả nhiên Hoàng đế nói:

Về sau các ngươi sẽ là người của Đông cung, chỉ cần chăm chỉ hầu hạ Thái tử cùng Thái tử phi là được.

Đám nữ tử đồng thanh nhận mệnh.

Uất Trì Việt lại nói:

Đa tạ ý tốt của a da, nhưng trong cung của nhi thần không thiếu người hầu hạ. Nhi thần còn đang muốn nhân dịp Tết sắp tới sẽ trả về trăm tên cung nhân cho người đấy.

Hoàng đế biết nhi tử hiểu rõ nhưng lại giả bộ hồ đồ. Cơ mà thực chất chuyện trong phòng của nhi tử, người làm cha như ông cũng không tiện nhúng tay, ông bèn liền đưa mắt về phía Hiền phi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-nang-van-vo-vi-nhu-truoc/chuong-183.html.]

Hiền phi hiểu ý, cười nói:

Đứa nhỏ ngốc này, thả cung nhân về là mất phúc đức đấy. Con chỉ một mực muốn thả, nhưng nhũng người này tới cũng đâu phải là đi làm tạp dịch cho con đâu.

Bà ngừng một chút lại nói:

Trong hậu viện của con chỉ có mỗi ba người. Từ khi thành hôn đến nay, cũng chưa thấy có tin vui nào. Cho dù cha nương chưa vội, nhưng triều thần cũng đã gấp lắm rồi.

Dứt lời liền nhìn sang con dâu, trên mặt lộ ra vẻ đắc ý:

Không chỉ là vì con, cũng là vì chia sẻ bớt gánh nặng cho a Thẩm nữa.

Nói đến chuyện hoàng tự, Hoàng đế cũng nhíu mày, sắc mặt nghiêm túc:

Ngươi cũng không còn nhỏ nữa, chuyện sinh con đẻ cái là chuyện cấp bách. Thế mà lại không có tin vui nào, vậy làm sao có thể ăn nói được với bách quan cùng bá tánh vạn dân?

Hiền phi có Hoàng đế làm chỗ dựa, thoáng chốc đã quên mất e ngại đối với nhi tử:

Nghe lời đi, a nương là phụ nhân của hậu cung, không rành chuyện đại cục. Ta cũng tùy con thôi, a da con cũng nói như vậy rồi, con cũng nên suy nghĩ một chút đi.

Hai người nói những lời này đều là cho Uất Trì Việt, nhưng lại đều nhìn về phía Thẩm Nghi Thu, ý khiển trách lộ rõ trên mặt.

Thẩm Nghi Thu biết bây giờ chính là lúc bản thân nên bày tỏ thái độ, bái tạ tội, lại cảm ơn ý tốt của Hoàng đế. Đem những mỹ nhân

tới để "chia sẻ gánh nặng" này nhận vào trong cung, trở về phải khuyên thái tử ban đều "mưa móc", đây cũng là chức trách mà Thái tử phi nên làm.

Nàng đang muốn thực hiện "nghĩa vụ" của Thái tử phi, lại nghe thấy Uất Trì Việt nói:

Khởi bẩm phụ hoàng, việc này chính là do lỗi của Tam lang. Là nhi tử sức lực có hạn, không làm tròn chức trách. Bận quá nhiều việc, lúc nào cũng phải vùi đầu vào công văn nên không rảnh quan tâm tới chuyện khác. Không có liên quan gì tới Thái tử phi hết.

Thẩm Nghi Thu hơi giật mình.

Uất Trì Việt vươn tay, cách ống tay áo nắm chặt lấy tay của nàng, ngay lập tức cỗ ấm áp xuyên thấu qua lớp vải dệt truyền đến tay nàng:

Là Tam lang không muốn tới phía sau viện. Giờ có ba người, ba mươi người hay ba trăm người cũng thế thôi. Muốn an trí cho những người này, lại phải xây dựng, sửa sang lại vườn Ngự Uyển. Như vậy quá lãng phí, lại rất vô nghĩa.

Hoàng đế trầm mặt xuống. Hắn đã khăng khăng không muốn, dù ông có cưỡng ép đưa người vào hắn cũng sẽ từ chối. Ông đành phải coi như thôi, cau mày nói:

Việc chính chi đạo, không phải làm mà phải trị. Mọi việc không phải lúc nào cũng cần đích thân đi làm, phải hiểu được cái nào nặng cái nào nhẹ.

Uất Trì Việt thầm cười khổ. Kinh tế, quốc khố, dân sinh, có việc nào là việc nhỏ có thể sai người khác làm thay? Nhưng mà hắn vẫn là nói:

- Cẩn tuân lời dạy bảo của a da.

Thẩm Nghi Thu nghe thấy Hoàng đế dạy bảo Uất Trì Việt về "Đạo trị quốc" không khỏi nhịn được mà mỉm cười. Nếu không phải bao nhiêu năm qua ông chỉ "Không làm mà trị" thì làm sao Thái tử lại mệt mỏi như ngày hôm nay chứ?

Bỏ qua ân oán đời trước của bọn họ không đề cập tới nữa, thì

Uất Trì Việt đúng là một vị quân chủ không thể chỉ trích được.

Hắn trị vì mấy năm, giảm bớt gánh nặng thuế má, giữ của cải giúp dân. Cho dù có loạn thế thù trong giặc ngoài thì bách tính vẫn có thể an cư lạc nghiệp.

Hắn thức khuya dậy sớm, còn phải hết lần này tới lần khác chạy theo mấy yêu cầu vô lý của Hoàng đế. Thế mà bây giờ vẫn phải chịu khiển trách, đúng là vô lý tới cực điểm.

Thẩm Nghi Thu cảm thấy trong lồng n.g.ự.c sinh ra một cỗ khí phách, nàng không tự chủ được mà vươn tay từ trong tay áo ra, dùng sức nắm lại tay Thái tử một chút.

Loading...