TRỌNG SINH NÀNG VẪN VÔ VỊ NHƯ TRƯỚC - Chương 184
Cập nhật lúc: 2024-12-19 07:05:35
Lượt xem: 57
Cái nắm tay kia của Thẩm Nghi Thu hơn phân nửa xuất phát từ lòng căm phẫn. Nắm xong lập tức muốn thu tay về, nhưng lại bị Uất Trì Việt trở tay nắm chặt lấy, không thu về được.
Thẩm Nghi Thu giương mắt lên, nhìn thẳng vào nam nhân đang mỉm cười bằng ánh mắt. Chỉ cảm thấy không thể làm gì khác, đành cười yếu ớt một tiếng.
Tay bọn họ có bàn dài che chắn, người bên ngoài chẳng nhìn thấy được manh mối. Nhưng một phen mắt đi mày lại này lại rơi vào trong mắt người có ý.
Tim Hà Uyển Huệ đau như bị đao cứa. Lúc trước còn có thể lừa mình dối người, nghĩ rằng biểu huynh không xem thư là vì muốn bảo toàn danh tiết cho nàng. Nhưng vừa rồi hắn mới từ chối nạp thêm mỹ nhân, lại như khoe khoang mà mỉm cười với Thẩm thị, đúng là không còn cách giải thích nào khác.
Đúng lúc này, Ngũ hoàng tử bỗng nhiên bật cười.
Hoàng đế nghiêm khắc giáo huấn Thái tử, giờ thấy nhị nhi tử cười như thế, lập tức cảm thấy không vui:
- Ngũ lang, ngươi cười cái gì?
Ngũ hoàng tử híp híp đôi mắt hồ ly, lập tức bày ra bộ mặt nghiêm túc nói:
Hồi bẩm a da, vừa nãy Ngũ lang chỉ suy nghĩ lung tung thôi, nói ra sẽ là đại nghịch bất đạo.
Hoàng đế nghe hắn nói kiểu này, càng nghe càng cảm thấy hiếu kì:
Nghĩ tới điều gì, nói ra nghe thử. Ngũ hoàng tử nói:
Trừ phi a da đồng ý với nhi tử, mặc kệ nói gì đi nữa cũng không được trách tội nhi tử.
Thái tử nghe xong, liền biết không phải lời hay ý đẹp gì. Đang muốn quát hắn câm miệng, thì Hoàng đế đã lên tiếng trước:
- Trẫm không trách tội ngươi.
Ngũ hoàng tử làm động tác bái chào nói:
Khởi bẩm a da, nhi tử vừa mới nghe a da nhắc đến "thanh tĩnh vô vi, không làm mà trị". Con nghĩ thầm, nếu bàn về văn thao vũ lược, quản lý đất nước, Ngũ lang khó có thể tin tưởng được a da. Người chỉ nhìn bóng lưng của a huynh mà đã nói "không làm", "không có gì làm", hình như là biết huynh ấy không bì được với ta đúng không? Vậy có phải vị trí Thái tử này của a huynh nên để cho ta tới làm?
Lời còn chưa dứt, trên mặt Hoàng đế đã mây đen u ám. Đang muốn nổi giận, Thái tử đã phát tác trước:
Làm càn! Thánh nhân đang ở trước mặt, sao có thể phát ngôn bừa bãi như vậy? Còn không mau tạ tội đi!
Mặt mũi Ngũ hoàng tử tràn đầy vẻ bất đắc dĩ cùng ủy khuất, không nhanh không chậm mà bái tạ dập đầu:
- Phụ hoàng thứ tội, nhi thần biết sai rồi.
Hiền phi vừa tức vừa bực, xém chút vượt qua bàn ăn mà đi tới đánh hắn:
Cái đứa trẻ chuyên ăn nói bậy bạ không nên thân này, nói giỡn cũng không có giới hạn. Đó là chuyện có thể đem ra đùa cợt được sao? Ngươi đúng là làm a nương tức c.h.ế.t rồi đấy!
Mắng nhi tử xong, lại vội vàng ngã vào trước mặt Hoàng đế:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-nang-van-vo-vi-nhu-truoc/chuong-184.html.]
Thằng bé Ngũ lang không hiểu chuyện, chứ tuyệt đối không có ý ngấp nghé vị trí trữ quân, khiến huynh đệ bất hòa như vậy...
Hoàng đế sắc mặt âm trầm phất tay đánh gãy lời bà:
Trẫm đã nói không trách tội hắn. Việc này dừng ở đây đi, đừng nhắc lại nữa.
Dứt lời bưng chén rượu trước mặt lên, đem rượu trong cốc uống một hơi cạn sạch rồi đem chén vàng đặt mạnh một phát xuống bàn gỗ tử đàn. Ông quét mắt nhìn mọi người nói:
- Trẫm mệt rồi, đi trước một bước.
Tiếng nói lạnh lùng, sau đó lập tức phất tay áo rời tiệc.
Hiền phi quỳ rạp dưới đất run lẩy bẩy, cũng không dám như ngày thường nũng nịu bán sĩ mà giữ ông lại.
Đợi Hoàng đế rời khỏi rồi, bà mới ngồi dậy, bưng lấy mặt, vừa khóc vừa mắng tiểu nhi tử:
Oan nghiệt, oan nghiệt. Ta không biết đã tạo ra cái nghiệt gì nữa, lớn rồi còn chẳng khiến người khác bớt lo...
Vẻ mặt của Ngũ hoàng tử vẫn bình thản nhàn nhã, thậm chí còn dùng đũa bạc gắp một miếng cá chép thái lát bỏ vào trong miệng, ăn đến say sưa ngon lành.
Thẩm Nghi Thu lúc đầu chỉ cảm thấy Ngũ hoàng tử ranh mãnh cay nghiệt, thẳng cho đến lúc này mới đối với hắn rửa mắt mà nhìn. Ép buộc trêu đùa một tiểu nữ tử như Hà Uyển Huệ cũng không phải là việc làm vẻ vang gì, nhưng dám can đảm chèn ép tận mặt Hoàng đế, chỉ sợ từ xưa đến nay cũng không có mấy người.
Hiền phi tâm tư đơn giản, nghe không hiểu ý bên trong câu nói của Uất Trì Uyên, nhưng thực ra là hắn đang vì huynh trưởng bênh vực kẻ yếu. Cái này không phải là khiến huynh đệ bất hòa, rõ ràng là càng vững chắc hơn.
Không thể không nói, Quách hiền phi sinh được hai đứa con trai, một người thì ranh mãnh thông minh, một người thì tài năng kiệt xuất.
Uất Trì Uyên làm như không có việc gì mà gắp thêm một mảnh cá thái lát, nhướng mày nhìn mọi người một cái:
- Ây, sao mọi người không ăn đi?
Uất Trì Việt tức giận không có chỗ phát tiết, hắn đứng dậy đi đến bên người đệ đệ, đưa tay vò đầu hắn một cái:
- Bởi vì cái miệng này của ngươi!
Bữa cơm trưa này xảy ra bao nhiêu chuyện, chuyện này chưa xong, chuyện kia đã tới. Hoàng đế phất tay áo bỏ đi, Hiền phi thì không ngừng lẩm bẩm trong miệng mấy chữ "oan nghiệt". Ngoại trừ Ngũ hoàng tử "oan nghiệt" vẫn còn hứng thú ăn uống, những người còn lại đều không có khẩu vị ăn uống gì, liền lập tức tan tiệc.
Ngày đó Hoàng đế trở về Tử Vân quan, liên tiếp mấy ngày sau cũng không tới Phương Hoa điện của Hiền phi nữa và đương nhiên cũng không triệu hai đứa con trai tới chia sẻ "niềm vui gia đình".
Thái tử trong họa được phúc, có thể chuyên tâm ở Thiếu Dương viện mà xử lý chính vụ.
Hôm đó Thái tử phi đáp lại cái nắm tay của hắn, hắn chỉ cảm thấy mệt mỏi mấy ngày vừa qua lập tức bị quét sạch sành sanh, toàn thân trên dưới đều là nhu tình. Hắn chỉ hận mỗi ngày không có mười tám vị mỹ nhân đưa tới đây để cho hắn cự tuyệt.
Ngày hôm đó hắn chỉ muốn rèn sắt ngay khi còn nóng, muốn cùng Thái tử phi đi tắm nước nóng luôn và ngay. Nhưng văn thư chất đầy trên bàn, vùi đầu cả ngày cũng chả xong. Chờ tới lúc hắn ngẩng đầu lên, Thái tử phi đã tắm rửa xong xuôi, nằm tựa ở trên giường ngủ mất.
Hắn đành phải cúi người nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng, đặt thẳng trên giường. Thay nàng đắp chăn cẩn thận, tự đi tới hồ nước nóng bên trong ngâm một hồi.