TRỌNG SINH NÀNG VẪN VÔ VỊ NHƯ TRƯỚC - Chương 185
Cập nhật lúc: 2024-12-19 07:05:36
Lượt xem: 52
Còn hai bày nữa là tới ngày đi săn. Các hoàng tử công chúa còn lại, tôn thất cùng quan viên tùy giá lục tục ngo ngoe tới Ly Sơn. Cung thành bên ngoài Hoa Thanh cung vô cùng đông đúc, thương nhân muốn trục lợi mà tới. Trong lúc nhất thời toàn bộ La Thành phồn hoa náo nhiệt không khác gì trong kinh thành.
Đêm trước hôm đi săn bắn, có vẻ như Hoàng đế hết giận rồi. Tổ chức thiết yến ở Dao Quang lâu, mời một đám hoàng tử công chúa tới dự.
Vào đến trong lâu, Thẩm Nghi Thu nhìn lướt quanh một vòng. Thấy có bốn vị hoàng tử đang ngồi, sáu vị công chúa cùng một số tôn thất.
Đời này đây là lần đầu tiên nàng gặp được Tứ hoàng tử. Lúc này hắn mặc một thân áo bào cẩm tú, đầu đội ngọc quan, đang ngồi ngay ngắn bên trên Kim điện. Cũng rất tuấn tú phi phàm, nhưng điều nàng nhớ rõ được về hắn lại là bộ dáng hắn chỉ vào mũi nàng, giận chân mắng to, đến bây giờ nàng vẫn thấy kí ức này rất mới mẻ.
Bên cạnh Tứ hoàng tử là Ngũ hoàng tử. Hai người chỉ kém nhau hai năm, nhưng ngồi cùng một chỗ, thần thái lại khác nhau một trời một vực. Một người hiền như cục đất, người kia thì tinh ranh ma mãnh.
Còn lại hai vị hoàng tử nhỏ mới được bảy, tám tuổi. Phân vị của mẹ đẻ đều không cao, lúc này đang ngồi yên, cũng không nhìn ra được manh mối gì.
Mấy vị công chúa, Trưởng công chúa đã từng gặp qua Thẩm Nghi Thu ở trong cung của Trương hoàng hậu. Vốn dĩ đối với vị Thái tử phi hào phóng, dễ gần này đã có ấn tượng không tệ rồi. Về sau lại nghe nói về sự tích nàng "Dũng cảm chiến đấu" với Hiền phi, lại càng phải lau mắt mà nhìn đối với nàng. Lúc này trông thấy nàng, tất cả cùng tiến lên hàn huyên cùng Thẩm Nghi Thu, đem nàng từ đầu đến chân khen hết một lượt.
Nhị công chúa, Tứ công chúa đều mang theo con nhỏ tới. Lớn mười mấy tuổi, nhỏ thì năm sáu tuổi. Gia tộc Uất Trì này đúng là trời sinh mỹ mạo, chọn phò mã cũng đều là người tuấn tú lịch sự. Những đứa nhỏ này đều môi hồng răng trắng, bộ dạng đáng yêu.
Có lẽ là do nguyên nhân đời trước nàng cầu mà không được, nên Thẩm Nghi Thu vô cùng thích trẻ con, nhìn thấy hài tử nhà người ta cũng không nhịn được mà thèm muốn. Những đứa trẻ bình thường đã vô cùng đáng yêu rồi, chưa nói đến những đứa bé phấn nộn xinh đẹp như ngọc thế này. Nàng ngồi xổm xuống, chỉ hận không thể kéo hết bọn nhỏ ôm vào trong ngực.
Con út nhà Tứ công chúa mới bốn năm tuổi, ngây thơ non nớt. Thấy nàng ngồi xổm xuống liền tiến tới ngồi lên đầu gối nàng. Tứ công chúa vội vàng kéo hài tử đứng dậy, Thẩm Nghi Thu lại ôm lấy hắn:
- Để hắn ngồi, để hắn ngồi đi.
Vừa nói vừa lấy từ trong tay áo ra một miếng bạch ngọc khắc hình con hổ con nhét vào tay hắn.
Những hài tử khác trông thấy cũng thích thú, nhưng xuất phát từ giáo dưỡng nên ngại ngùng không dám đòi hỏi, chỉ giương mắt mà nhìn chằm chằm Thẩm Nghi Thu.
- Đều có, tất cả đều có hết.
Thẩm Nghi Thu vừa nói vừa lấy ra rất nhiều đồ chơi nhỏ được điêu khắc bằng ngọc. Mèo con, chó con, thỏ, hồ ly, báo, sư tử,...
cái gì cần có đều có. Có ngây thơ chất phác, có thông minh nhạy bén, ai cũng linh động đang yêu.
Trong lúc nàng rảnh rỗi đã tự tay đi vẽ bản thảo, rồi để thợ thủ công điêu khắc lại, chính là để chờ đến Tết để đưa cho hài tử của các nhà.
Tứ công chúa lấy đồ từ trong tay nhi tử nhà mình ra, đặt dưới ánh nến tường tận xem xét:
- Thật quá đáng yêu, giống y như là vật sống vậy.
Lời còn chưa dứt, tiểu thế tử đã chuẩn bị khóc mếu, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn hết lại, nước mắt đã đảo quanh hốc mắt:
- Đại lang... đại lang...
Thẩm Nghi Thu đau lòng không thôi, lại lập tức lấy ra kì lân nhỏ lén lút đưa cho hắn:
- Cái này lợi hại hơn.
Nhị công chúa ở một bên nhìn thấy, cười ha ha nhìn về phía đệ đệ:
- A Thẩm thích hài tử như thế, Tam lang còn không mau lên.
Uất Trì Việt chăm chú nhìn Thẩm Nghi Thu chơi đùa với hài tử, trong lòng ngũ vị tạp trần. Nghe thấy lời ấy lại giật mình, nửa ngày mới lấy lại tinh thần:
- Vẫn đang cố gắng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-nang-van-vo-vi-nhu-truoc/chuong-185.html.]
Đám người cười vang lên, hai má Thẩm Nghi Thu lập tức đỏ bừng.
Hà Uyển Huệ đang hầu hạ bên người dì, mắt lạnh nhạt nhìn mọi người vây quanh thái tử phi, giống y như sao vây quanh mặt trăng. Nhìn lại bản thân chỉ là một cung nhân bình thường, mặc y phục mộc mạc, cụp mi rũ mắt đứng hầu ở một bên. Cho dù có người để ý đến nàng, cũng chỉ hơi gật đầu một cái, trong mắt đều là khinh thường.
Trong lòng Hà Uyển Huệ cười lạnh. Những người này từ dung mạo tới khí chất có ai theo kịp nàng rồi? Cùng lắm là ỷ vào cái mác được sinh ra ở gia đình hoàng gia thôi.
Đám người nói chuyện một hồi, liền theo tôn ti thứ tự mà ngồi vào bàn. Lúc này yến tiệc có nhiều người, Hoàng đế cũng không giả bộ cái gì mà "nghèo với bầm hàn ngồi cùng bàn ăn" nữa. Nhưng dù sao ở đây cũng toàn là họ hàng gần, liền phân nam nữ chung bàn, cũng không phân chia trong ngoài.
Trương hoàng hậu, Thục phi cùng Đức phi chưa đến. Ở đây các phi tần đều trung thuộc phân vị tối cao với Hiền phi, nên có thể ngồi bên cạnh Hoàng đế.
Thần sắc Hoàng đế vẫn như bình thường, thỉnh thoảng cúi xuống cùng Quách hiền phi chụm đầu ghé tai nói chuyện vài câu, hiển nhiên là đã đem chuyện ngày đó ném lên chín tầng mây rồi. Ngũ hoàng tử vốn đã có tiếng không biết sợ ai, so đo với hắn thì chẳng khác nào tự chuốc lấy bực bội cho mình.
Ông thấy Hà Uyển Huệ không ngồi vào vị trí, chỉ ngồi quỳ bên chân Hiền phi để hầu hạ. Lông mày khẽ động, ôn hòa nói:
Cửu nương cũng ngồi vào đi. Đều là người nhà với nhau cả, khách khí như thế làm gì.
Nhị công chúa cùng Tứ công chúa trao đổi ánh mắt, cười như không cười mà cong cong khóe miệng.
Hà Uyển Huệ liên tục từ chối, nhưng Hoàng đế khăng khăng muốn nàng phải ngồi vào bàn. Cuối cùng nàng vẫn vào ngồi, hầu hạ ở vị trí thấp nhất.
Đến giờ khai tiệc, dây cung của các nhạc công vang lên tiếng đàn, tay áo múa lượn vòng. Đám người ngồi nghe ca múa, ăn uống linh đình.
Tiểu thế tử nhà Tứ công chúa bám rịt lấy Thẩm Nghi Thu, nhất quyết không chịu theo mẫu thân về chỗ ngồi bên trên của mình. Cứ ôm chặt lấy eo Thái tử phi không chịu buông tay.
Thẩm Nghi Thu cầu còn không được, liền gọi cung nhân mang bát đũa của hắn chuyển tới, đem hắn ôm vào trong ngực. Tự tay múc từng muôi thức ăn lên thổi thổi, đút từng ngụm cho hắn ăn. Chín bản thân cũng không rảnh mà ăn miếng nào.
Thỉnh thoảng Uất Trì Việt lại liếc sang chỗ nàng một cái. Nhịn nửa ngày, rốt cục cũng bộc phát:
- Nàng cũng ăn chút đi, để cô đút cho hắn.
Dứt lời liền muốn kéo tên tiểu tử kia vào trong n.g.ự.c mình. Ai ngờ đứa bé lại né tránh tay hắn, bổ vào vào trong n.g.ự.c Thẩm Nghi Thu, lầm bầm nói nhỏ:
- Cữu mẫu bảo Đại lang đi được không?
Trái tim Thẩm Nghi Thu mềm nhũn, nói với Uất Trì Việt:
- Không sao, ta ăn no rồi.
Uất Trì Việt liếc đứa hài tử không có mắt kia một chút, đúng lúc nó cũng đang lặng lẽ quay đầu nhìn hắn. Đứa bé dùng đôi mắt đen láy dò xét hắn một lát, bỗng nhiên cười đắc ý với hắn một tiếng, sau đó cọ cọ vào n.g.ự.c Thái tử phi:
- Cữu mẫu thơm quá...
Uất Trì Việt bị nghẹn không nhẹ. Thẩm Nghi Thu lại càng thêm cao hứng, múc một muỗng cá nhung đưa tới bên miệng hắn:
-A~~
Thái tử không có cách gì với đứa nhỏ này, chỉ dành trừng mắt nhìn sang Tứ công chúa.
Tứ công chúa làm như không nhìn thấy, tiếp tục cùng tỷ muội nói chuyện. Qua nửa ngày mới đứng dậy, đem nhi tử kéo ra:
Đừng quấy rối cữu mẫu ngươi nữa, để cữu mẫu dùng bữa cho ngon đi.
Sắc mặt Uất Trì Việt lúc này mới bớt khó coi hơn.