Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

TRỌNG SINH NÀNG VẪN VÔ VỊ NHƯ TRƯỚC - Chương 196

Cập nhật lúc: 2024-12-19 07:09:20
Lượt xem: 41

Quả nhiên Thẩm Nghi Thu bị nó lấy lòng, lấy thịt khô từ chỗ Uất Trì Việt rồi xé thành mảnh nhỏ đặt trong lòng bàn tay, đút cho nó ăn từng miếng một.

Đợi bộ lông của nó khô hoàn toàn rồi, nàng đem nó ôm vào trong ngực, không nhịn được mà vuốt ve khắp nơi, không nỡ buông tay.

Thái tử bị vứt bỏ ở một bên, khuôn mặt đen thui. Hắn liếc con ch.ó săn mà hắn trăm phương ngàn kế tìm được, chỉ cảm thấy trong miệng đắng chát.

Hai người một chó ở trong sơn cốc tiêu d.a.o nửa ngày, cũng không ai muốn rời đi. Không biết sao mà quãng thời gian vui vẻ lại trôi qua nhanh như vậy, mặt trời đã bất tri bất giác ngả về hướng Tây, trong núi mơ hồ truyền đến tiếng cú kêu.

Uất Trì Việt nhẹ nhàng lay Thẩm Nghi Thu đang gối lên cánh tay hắn ngủ gật:

- Tiểu Hoàn, đến lúc trở về rồi.

Tối nay Hoàng đế muốn thiết yến quần thần tại Tập Linh Đài, ban thưởng cho những người săn b.ắ.n xuất chúng, Thái tử đương nhiên cũng phải tham dự.

Thẩm Nghi Thu từ từ tỉnh lại, xoa đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ, trong lúc nhất thời cũng quên mất bản thân đang ở chỗ nào. Đợi tới khi thấy rõ người bên cạnh cùng quang cảnh xung quanh,

nàng mới nhớ ra mình đang ở trên núi. Vừa rồi trong giấc mộng của nàng hình như có chuyện gì đó rất tốt xảy ra, dù không nhớ ra được, nhưng cảm giác ấm áp vẫn đọng lại trong tim lại rất lâu không tiêu tan.

Uất Trì Việt thấy nụ cười trong mắt nàng, cũng không nhịn được mà nở nụ cười.

Hai người đứng thẳng dậy, phủi sạch sẽ những nhánh cỏ cùng lá khô trên người nhau ra. Sau đó dắt thỏ và chó đi về hướng sơn động lúc mới tới.

Đi đến của hang, Thẩm Nghi Thu nhịn không được mà quay đầu nhìn lại. Uất Trì Việt nói:

Nếu nàng thích nơi này như thế, mùa đông năm sau ta lại mang nàng tới.

Thẩm Nghi Thu gật gật đầu.

Uất Trì Việt xích lại gần, thấp giọng nói bên tai nàng:

- Lần sau nhất định phải đem theo khăn lược cùng y phục để thay.

Hai gò má Thẩm Nghi Thu đỏ bừng. Uất Trì Việt nhìn nàng một cái, rồi lại nhìn ráng đỏ của bầu trời hoàng hôn. Hắn cảm thấy nàng còn đẹp hơn cả ánh hào quang trên kia.

Hai người đi xuyên qua sơn động, trở lại chỗ xuống ngựa. Đoàn tùy tùng vẫn đứng rải rác trong núi, trông ngựa rồi nghỉ ngơi. Thấy hai người đi ra, họ vội vàng dẫn ngựa tới đón.

Uất Trì Việt đem chó, thỏ cùng cung tiễn giao cho thái giám. Hắn trở mình lên ngựa, lại nắm tay Thái tử phi rồi nhẹ nhàng nhấc lên, ôm lấy phần hông nàng nâng lên, đem nàng đặt vào trong lòng.

Thẩm Nghi Thu trước lạ sau quen, không còn kháng cự nữa.

Một đoàn người đi dọc theo đường cũ mà đi, trở về Tập Linh Đài dưới chân núi.

Uất Trì Việt không còn giục ngựa phi nhanh như lúc đến nữa. Lúc này ngựa đang đi không nhanh không chậm, từng bước từng bước nhỏ thong thả trên đường. Khó khăn lắm mới dỗ được nàng nguyện ý cùng hắn cưỡi ngựa, bây giờ hắn chỉ mong sao đoạn đường này càng dài càng tốt.

Hoàng hôn trong núi dần bao phủ, tia nắng dần tắt, sương mù ngập tràn. Những dãy núi xanh biếc ở nơi xa đã dần chuyển sang màu tím, cung điện dưới chân núi cũng bừng sáng ánh đèn, sáng chói như những vì sao.

Gió đêm thổi tới mang theo hơi lạnh, Uất Trì Việt quấn chặt Thẩm Nghi Thu vào trong chiếc áo choàng của mình.

Thẩm Nghi Thu bị người nam nhân vây kín trong ngực, sau lưng dán chặt vào lồng n.g.ự.c nóng bỏng của hắn, xung quanh tràn ngập một cỗ mùi trầm hương nam tính.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-nang-van-vo-vi-nhu-truoc/chuong-196.html.]

Một tấc vuông ở giữa này phảng phất như đang là mùa xuân, những cơn gió lạnh tháng chạp kia đều bị hắn ngăn lại hết ở bên ngoài.

Ngựa đi bước nhỏ trên con đường núi lắc lư xóc nảy. Thẩm Nghi Thu chỉ cảm thấy mí mắt nặng trĩu, bất giác nằm tựa ở trong n.g.ự.c Thái tử ngủ thiếp đi.

Đang lúc nửa tỉnh nửa mê, nàng bỗng hoảng hốt khi nghe thấy có người gọi nàng:

- Tiểu Hoàn, tuyết rơi rồi.

Nàng vẫn nhắm mắt như cũ, lẩm bẩm nói:

- A da, đến nhà rồi sao...

Chợt nàng giật mình tỉnh lại, mở to mắt nhìn ra bên ngoài xem xét. Chỉ thấy giữa trời chiều u ám, có những bông tuyết trắng mỏng như tơ đang bay lượn phất phơ trong gió.

Nàng quay đầu, ngẩng mặt lên hỏi Thái tử:

- Điện hạ, tới Tập Linh đài rồi sao?

Uất Trì Việt siết chặt cánh tay, cúi đầu hôn lên trán nàng một cái:

- Ngay phía trước rồi.

Tới Tập Linh Đài, dạ yến còn chưa bắt đầu. Hai người đi vấn an Hoàng đế trước.

Nhóm hoàng tử công chúa đã tới từ sớm, đang tụ tập ở chính diện khoe khoang thu hoạch của ngày săn b.ắ.n đầu tiên. Vừa chèn ép vừa cười nhạo đối phương, cười đùa vô cùng vui vẻ.

Tứ công chúa vừa nhìn thấy hai người, lập tức cười nói:

Hai người trốn đi đâu vậy? Uất Trì Việt chỉ cười không đáp.

Ánh mắt Tứ công chúa lại dò xét nhìn hai người một lúc lâu.

Thẩm Nghi Thu bị nàng nhìn tới mức hai má đỏ bừng lên.

Dù trước lúc về nàng đã chỉnh trang lại quần áo, nhưng nếp gấp

trên y phục làm như thế nào cũng không phủi thẳng ra được, búi tóc cũng có chút rối loạn.

Tứ công chúa là người từng trải, làm sao không nhìn ra được manh mối. Mặt mày nàng lập tức hớn hở, tươi cười liếc nhìn Thái tử.

Nhị công chúa cũng lại gần:

Tam lang hôm nay đi săn được gì vậy? Uất Trì Việt dõng dạc nói:

Một con thỏ.

Nhị công chúa cười nói:

- A nha, quả nhiên là thu hoạch không tệ.

Tất cả mọi người đều hiểu ý tứ của nàng, đều bật cười. Hoàng đế cũng không nhịn được mà nhớ lại cảm xúc thời niên thiếu của mình, nở một nụ cười hoài niệm.

Chỉ có một người đứng ở bên trong xó xỉnh, không chút vui vẻ, sắc mặt trầm tới mức như sắp nhỏ ra nước tới nơi.

Loading...