TRỌNG SINH NÀNG VẪN VÔ VỊ NHƯ TRƯỚC - Chương 199
Cập nhật lúc: 2024-12-19 07:10:29
Lượt xem: 34
Chỉ chốc lát sau, hai người đều tắm rửa thay quần áo xong xuôi. Tiểu thế tử chưa đồng ý đi ngủ, Thẩm Nghi Thu liền ôm hắn vào trong lòng, cầm tay hắn, dạy hắn vẽ mèo con, chó con và thỏ con.
Chơi được một hồi, cuối cùng đứa bé cũng có chút buồn ngủ. Ma ma liền tiến lên ôm hắn:
Tiểu thế tử, theo ma ma đều ngủ nhé. Để Thái tử phi đi nghỉ sớm thôi.
Tiểu thế tử ôm chặt cánh tay của Thẩm Nghi Thu:
- Đại lang muốn ngủ với cữu mẫu.
Nhóm cung nhân đều che miệng cười khúc khích.
Ma ma nói:
- Làm sao như vậy được!
Tiểu thế tử ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên:
- Ta bảo được!
Thẩm Nghi Thu liền nói với ma ma:
Vậy để hắn ngủ lại trong điện của ta đi. Nếu đêm khuya có khóc, ta sẽ sau người tới mời ma ma sau.
Nói rồi liền gọi cung nhân mang chăn gối mới tinh tới, sau đó ôm đứa nhỏ lên giường nằm.
Có về như vừa rồi tiểu thế tử chơi quá nhiều, cơn buồn ngủ đã đi mất, lúc này nằm lật qua lật lại liên tục nhưng cũng không ngủ được.
Thẩm Nghi Thu nói:
- Không ngủ được sao?
Tiểu thế tử mút ngón tay cái nói:
- Cữu mẫu hát đi.
Thẩm Nghi Thu gật gật đầu, thuận miệng ngâm nga mấy câu, là bài hát quen thuộc của trẻ con Linh Châu.
Tiểu thế tử nghiêm túc lắng nghe, dần dần lặng im, mí mắt chậm rãi đóng lại.
Thẩm Nghi Thu vốn không muốn đi ngủ sớm, nhưng vừa nãy ôm đứa nhỏ hát ru, bất tri bất giác cũng dỗ cả bản thân đi ngủ.
-----
Yến hội bên Tập Linh đài kéo dài tới nửa đêm mới kết thúc. Uất Trì Việt chỉ một lòng muốn về, nhưng bản thân lại không thể rời tiệc sớm được, trong lòng nôn nóng bao nhiêu không cần nói cũng biết.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-nang-van-vo-vi-nhu-truoc/chuong-199.html.]
Thật vất vả mới chờ được tới lúc tiệc tan, hắn cũng không quan tâm bản thân đã uống bao nhiêu rượu, ngay lập tức cưỡi ngựa xuống chân núi.
Tới bên ngoài Thiếu Dương viện, hắn tung người xuống ngựa, sang muốn đi về hướng tẩm điện, bỗng thoáng nhìn thấy ở dưới gốc cây hoè cách đây không xa có một bóng người. Trong tay người kia cầm một ngọn đèn yếu ớt, áo lông chùm kín người,
mang theo mũ chùm đầu. Người kia có thân hình nhỏ nhắn xinh xắn, hiển nhiên là nữ tử.
Trong lòng hắn khẽ động một cái, cơn chếnh choáng cũng tỉnh hơn phân nửa. Trong lúc nhất thời, hắn cho là Thẩm Nghi Thu đang đứng chờ mình, nhưng sau đó hắn liền nhận ra tuyệt đối không có khả năng này.
Đang suy nghĩ thì người kia đã đi về phía trước, tháo mũ trùm đầu xuống, đầu cúi thấp xuống, chính là Hà Uyển Huệ.
Uất Trì Việt vô cùng phản cảm với việc làm này của nàng, nhưng thấy nàng lẻ loi đứng đợi một mình trong đêm khuya ở đây, cũng không biết là đứng trong gió rét bao lâu rồi. Hắn cũng có chút không đành lòng, bèn nói:
Cửu nương, sao muội lại ở đây? Sao không có hạ nhân đi theo? Hà Uyển Huệ nói:
Biểu huynh, ngày mai a Huệ xuống núi rồi nên đặc biệt tới đây để từ biệt với biểu huynh.
Vừa nói vừa đi gần về phía hắn, ánh mắt lưu luyến, giống như đang quấn quanh hàng vạn sợi tơ tình:
A Huệ vẫn luôn muốn nói vài lời trực tiếp với biểu huynh, nhưng mãi mà không có cơ hội. Chỉ đành ra hạ sách này...
Mấy tùy tùng của Thái tử không ngờ được mình sẽ trông thấy một màn này, từng người đều mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm. Chỉ hận không có cái lỗ để chui xuống.
Uất Trì Việt bất động thanh sắc lui lại hai bước, ngắt lời nàng:
- Để cô sai người đưa muội về Phương Lan viện.
Hắn nhìn hai mắt rớm lệ của Hà Uyển Huệ, không hiểu sao tự dưng lại cảm thấy bực mình, nhịn không được mà nghiêm mặt nói:
Tuy chúng ta là họ hàng, nhưng giờ cũng đã trưởng thành rồi, nên biết đường tránh hiềm nghi. Giờ lại đêm khuya như thế này mà gặp nhau thì quả thực không ổn, về sau không được tùy ý làm bậy như vậy nữa.
Ngừng một chút lại nói:
Thay cô vấn an dì, trên đường về nhớ cẩn thận. Lại quay đầu ra lệnh cho hai nội thị:
Các ngươi đưa Hà cửu nương về Phương Lan viện đi.
Dứt lời liền xoay người, cũng không quay đầu lại mà đi thẳng vào trong viện. Sau lưng truyền đến âm thanh khóc thút thít cố đè nén, trong lòng của hắn lại càng thấy phiền phức.
Vào trong phòng ngủ, cung nhân hành lễ với hắn, hình như đang muốn bẩm báo cáo gì đó. Hắn không có kiên nhẫn nghe, chỉ gật đầu một cái, cũng không dừng bước.
Uất Trì Việt sải bước, đi thẳng tới trước màn trướng, nhẹ nhàng vén màn gấm lên. Mượn ánh trăng sáng xuyên thấu qua giấy dán cửa sổ, hắn nhìn thấy Thẩm Nghi Thu đang nằm nghiêng trên giường, ngủ rất say sưa. Khuôn mặt nàng phía dưới ánh trăng oánh nhuận như viên ngọc trai bé nhỏ.
Hắn chỉ cảm thấy bao nhiêu phiền não trong lòng bỗng tan biến hết. Hắn cúi người khẽ hôn một cái lên gò má nàng, đưa tay đi tìm tay của nàng, bỗng nhiên đụng phải vật gì đó rất mềm mại.
Hắn thò người vào trong xem xét. Nhìn kỹ một chút, nhất thời ngẩn ra. Đây không phải là đứa nhỏ đáng ghét nhà Tứ tỷ sao?