Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

TRỌNG SINH NÀNG VẪN VÔ VỊ NHƯ TRƯỚC - Chương 204

Cập nhật lúc: 2024-12-19 07:13:21
Lượt xem: 52

Uất Trì Việt quay trở lại Thiếu Dương viện, Thẩm Nghi Thu đã thu dọn đồ đạc hành trang xong xuôi, đang đứng chờ ở cạnh xe ngựa.

Hai người leo lên xe ngựa, Uất Trì Việt lại phân phó thái giám đem tấu chương chưa kịp phê duyệt mang lên xe ngựa.

Thẩm Nghi Thu nói:

Nếu Đông cung không có người nào ở lại cũng không ổn. Lục nương cùng Thập nương mới tới, cứ để bọn họ ở lại thêm mấy ngày đi.

Uất Trì Việt biết là nàng đau lòng cho hai vị lương đệ đi đường tàu xe mệt mỏi, lại nghĩ thương bọn họ khó khăn lắm mới được ra ngoài chơi một chuyến, vì vậy mới tìm cái cớ để bọn họ được ở lại thêm mấy ngày. Hắn gật đầu:

- Nàng an bài là được rồi.

Thẩm Nghi Thu nhìn thấy thần sắc mệt mỏi của hắn, liền biết lúc nãy hắn đi Tử Vân quan, nhất định đã cùng Hoàng đế tan rã trong không vui, nên cũng không nói thêm gì nữa.

Uất Trì Việt tựa vào bên trên vách thùng xe, mệt mỏi nhắm hai mắt lại.

Cha con thiên gia không thể so sánh với cha con những gia đình bình thường được. Nhưng nếu nói không có một chút tình cảm cha con nào thì cũng là nói hơi quá sự thật.

Trước khi bước lên được vị trí đại bảo kia, Hoàng đế cũng từng có mất mấy năm vất vả chăm lo việc nước. Khi còn bé, Uất Trì Việt nhìn lên phụ thân ở trên cao, giống như đang nhìn thấy một ngọn núi khó có thể vượt qua. Nhưng theo từng năm mà hắn lớn lên, ngọn núi cao mà hắn từng phải ngước mắt lên nhìn đó lại sụp đổ từng chút từng chút một. San bằng phẳng như mặt đất thì thôi cũng chẳng nói, thế nhưng nó còn có xu hướng dần dần sụt thành cái hố to.

Cho dù là làm người hai đời rồi, hắn cũng không có cách nào làm cho tâm mình tĩnh lặng như nước được.

Uất Trì Việt nhéo nhéo mi tâm, cầm lấy một phong tấu chương bắt đầu mở ra xem.

Thẩm Nghi Thu đã nhìn quen hắn tranh thủ từng giây từng phút, quên ăn quên ngủ rồi nên cũng chẳng lấy làm lạ. Nàng cũng cầm một quyển thơ văn thi tập ra, dự định trên đường đi không có việc gì thì đọc để tiêu khiển.

Ai ngờ còn chưa kịp mở ra, quyển sách trên tay đã bị Uất Trì Việt lấy mất.

Nam nhân nhìn nàng một cái, nhíu nhíu mày lại, trách móc:

Đi đường xa xóc nảy, đọc sách sẽ làm tổn thương mắt, còn dễ bị chóng mặt nữa.

Thẩm Nghi Thu mím môi một cái, nhịn không được nói:

- Vậy tại sao điện hạ còn đọc?

Mắt Uất Trì Việt vẫn nhìn chằm chằm vào tấu chương như cũ:

Cô thường xuyên luyện võ, làm sao có thể so sánh với người thể yếu khí hư như nàng.

Thẩm Nghi Thu nghe thấy hắn nói lời bịa đặt không màng lý lẽ thì bật cười:

- Tổn thương mắt thì liên quan gì tới khí huyết?

Uất Trì Việt giương mắt nhìn nàng, khóe miệng hơi nhếch lên:

- Không phải là Thái tử phi đang đau lòng cho cô đó chứ?

Thẩm Nghi Thu giả bộ không nghe thấy, quay mặt đi nhìn cảnh sắc bên ngoài xe.

Uất Trì Việt cười cười rồi đem tấu chương cất đi, nghiêm túc nói:

Cô nghe nàng, phải vì tiểu Hoàn mà bảo trọng thân thể mới được.

Thẩm Nghi Thu vừa tức vừa buồn cười:

Điện hạ vì xã tắc muôn dân mà bảo trọng thân thể, thiếp đâu có tài đức gì...

Uất Trì Việt vươn cánh tay dài sang ôm lấy đầu vai nàng:

Thái tử phi không cần tự coi nhẹ mình, xã tắc cũng không biết

đau lòng cho cô.

Thẩm Nghi Thu đành phải xin tha:

Thiếp biết sai rồi, thiếp không nên lắm miệng. Khiến cho hắn nói ra nhiều lời vô nghĩa như vậy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-nang-van-vo-vi-nhu-truoc/chuong-204.html.]

Uất Trì Việt thích nhất là bộ dáng quẫn bách nhưng không thể làm gì được này của nàng, lập tức ôm nàng vào trong n.g.ự.c mình.

Thẩm Nghi Thu ngã vào trong n.g.ự.c của Thái tử, gương mặt dán vào lồng n.g.ự.c của hắn, lập tức xấu hổ tới mức đỏ bừng hai má. Tuy trong xe chỉ có hai người, lại có màn gấm che kín bên ngoài, nhưng vẫn còn một đại đội thị vệ tùy tùng đi bên cạnh, thân mật công khai như vậy quả thực là vô cùng xấu hổ.

Sáng nay Uất Trì Việt ở trong Tử Vân Quan nói chuyện rồi tan rã với Hoàng đế trong không vui. Lúc đầu tâm trạng rất khó chịu, nhưng bây giờ lại cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.

Hắn biết xưa nay Thẩm Nghi Thu luôn đoan trang cẩn trọng nên cũng không dám làm quá mức, chỉ sợ nàng lại cho là mình đang trêu đùa khinh bạc nàng. Hắn chỉ dám hôn lên má nàng một chút, sau đó liền kéo nàng nằm xuống gối lên đùi mình:

- Ngủ một lát đi.

Thẩm Nghi Thu dãy dụa một hồi, nhưng không tránh thoát được hắn, đành phải nhẫn nhịn nhắm hai mắt lại.

Không biết ngủ được bao lâu, nàng giật mình tỉnh lại, mở to mắt, đã thấy áo lông của Uất Trì Việt đang đắp trên người mình, tay phải của hắn nhẹ nhàng khoác hờ sau lưng nàng, tay trái mở một bản tấu chương, đang xem hết sức chăm chú.

Nhận ra nàng tỉnh rồi, hắn lập tức buông tấu chương trên tay xuống, ho nhẹ một tiếng nói:

- Mới đi được nửa đường thôi, nàng ngủ thêm lúc nữa đi.

Thẩm Nghi Thu biết mình ngủ tiếp thì hắn lại cầm tấu chương lên xem, liền lắc đầu:

- Thiếp tỉnh rồi.

Nói xong liền ngồi dậy.

Hai người câu được câu không mà nói chuyện phiếm, thỉnh thoảng lại nhìn ra ngoài cửa sổ ngắm phong cảnh, một nửa lộ trình còn lại rất nhanh đã tới nơi.

Một đoàn người tới thành Trường An vừa đúng lúc đèn hoa rực rỡ mới được giăng lên. Lúc này cửa phường đã đóng cửa từ sớm, cho dù là tường rào kín mít nhưng cũng không ngăn lại được những tiếng pháo nổ, hát hò, cười đùa vui vẻ của những người dân trong thành.

Bởi vì Tết nguyên đán năm nay Hoàng đế thay đổi tổ chức đại triều hội ở Ly Sơn, nên đêm giao thừa năm nay của Trường An không còn náo nhiệt như những năm trước nữa. Nhưng những người cũ đi thì lại có thêm nhiều người mới đến, bầu không khí hân hoan vui mừng vẫn bao trùm cả tòa đô thành.

Bồng Lai cung được bắc một trạm gác ở trên cao, nếu đứng ở trên này nhìn về phía nam, thì toàn bộ thành Trường An sẽ được thu hết vào trong mắt.

Phượng lâu phi của Cam Lộ điên, Trương hoàng hậu đứng dựa vào lan can nhìn khắp nơi trong thành. Chỉ thấy từng phường khúc, lầu các, chùa miếu đang đèn đuốc sáng trưng. Nhà nhà giăng đèn kết hoa, ngàn vạn ngọn đèn đuốc đang chiếu sáng rực rỡ cả bầu trời đêm, khiến cho ánh trăng mất đi ánh sáng vốn có. Giống như những vì sao trên trời bỗng dưng rơi xuống mặt đất vậy.

Trương hoàng hậu đứng lặng thật lâu, đối với nữ quan bên cạnh nói:

Ngươi có nghe thấy tiếng pháo từ La Thành truyền tới không? Nữ quan Tần Uyển nói:

Nô tỳ già cả nghễnh ngãng, thính lực không thể nào so được với nương tử.

Trương hoàng hậu cười nói:

Ngươi bằng tuổi ta, nói sao mà nghe ra như bảy tám mươi tuổi vậy...

Nói được một nửa lại không khỏi bật cười:

- Già rồi, già rồi. Chúng ta đều già hết rồi.

Tầm Uyển vội nói:

Nương tử còn đang độ tuổi xuân thì, chỉ có nô tỳ là già thôi. Trương hoàng hậu cười nói:

Đã bằng tuổi nhau, có già thì đương nhiên cũng là cùng nhau già.

Tần Uyển nói:

Không phải. Nương tử thọ sánh Nam Sơn, nô tỳ phúc bạc mệnh mỏng, tương đương với số tuổi. Nô tỳ thì đang dần dần già đi, còn tương tử tính ra thì mới chỉ là một tiểu nương tử còn đang buộc tóc trái đào thôi.

Trương hoàng hậu nói:

- Cái miệng này của ngươi...

Nói rồi không khỏi cao giọng cười lớn, cung nhân nội thị đứng một bên cũng góp vui mà cười mấy tiếng. Tiếng cười vang vọng thật lâu rồi từ từ dừng lại, giống như tiếng sáo dần tắt lịm khi bữa tiệc chuẩn bị kết thúc.

cười trên mặt Trương hoàng hậu dần dần biến mất, buồn bã nói:

- Lúc này đang uống rượu Đồ Tô nhỉ?

Tầm Uyển biết ý của bà là đang nói tới cung Yến ngày ba mươi Tết ở Hoa Thanh cung. Trong lòng thầm rầu rĩ, nhưng vẫn giả bộ điềm nhiên như không có việc gì nói:

Loading...