Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

TRỌNG SINH NÀNG VẪN VÔ VỊ NHƯ TRƯỚC - Chương 206

Cập nhật lúc: 2024-12-19 07:13:24
Lượt xem: 39

Vừa cười vừa nói, lúc này nhóm cung nhân cũng bưng một bàn đồ ăn đến, các món ăn thịnh soạn lần lượt được bày ra.

Trương hoàng hậu nói:

Trước tiên không vội trò chuyện. Các con đi đường đều đói cả rồi, dùng bữa trước đi.

Uất Trì Việt cười nhìn Thẩm Nghi Thu một chút:

Cô thì đói bụng thật, nhưng lúc nàng ở trên xe ngược lại là ăn không ít đâu. Nào là hoa quả, nào là bánh ngọt.

Trương hoàng hậu giả bộ tức giận:

Còn nói bậy, vừa nãy không phải bảo người ta là ngủ cả một đường sao.

Đúng là trên đường Thẩm Nghi Thu không phải ngủ thì chính là ăn, lúc này sắc mặt nàng chậm rãi đỏ bừng.

Cung nhân bưng rượu mới lên, Thái tử tự tay nhận lấy bình rượu, rót một cốc dâng lên cho Hoàng hậu:

- Mời mẫu hậu.

 

Trương hoàng hậu tiếp nhận bầu rượu từ trong tay hắn, cười rót rượu cho con trai cùng con dâu:

Rượu Đồ Tô nên để cho trẻ nhỏ uống trước. Ở đây Thất nương là nhỏ nhất, con uống trước đi.

Thẩm Nghi Thu nói cảm ơn, nâng chén rượu lên nhấp hai ngụm. Uất Trì Việt cũng tự nhiên mà đón lấy chén rượu từ trong tay nàng, đối với Hoàng hậu giải thích nói:

A Thẩm có bệnh về dạ dày nên không thể uống nhiều được, mong mẫu hậu thứ lỗi.

Thẩm Nghi Thu nói:

Một cốc hai chén cũng không có ảnh hưởng gì, hiếm khi mới được dùng bữa cùng mẫu hậu mà.

Trương hoàng hậu lại dứt khoát đứng về phía nhi tử:

Làm sao mà tuổi còn nhỏ đã mắc bệnh dạ dày rồi? Bệnh này cho dù lớn hay nhỏ thì cũng phải điều trị thật tốt, đừng để bệnh mãi không khỏi.

Thái tử cùng Hoàng hậu theo thứ tự uống rượu, ba người lại nếm thử mâm ngũ quả, ăn kẹo mạch nha đường cùng gạo và mì bơ được làm thành hoa quả giả, vừa nói chuyện vừa vui vẻ dùng bữa.

Trương hoàng hậu lúc đầu không có khẩu vị gì, lúc này trong lòng vui vẻ, lại có nhi tử cùng con dâu ăn cùng, bất giác cũng ăn được thêm không ít.

Ăn cơm xong, ba người bị cung nhân nội thị vây quanh ở trong đình đốt pháo trúc.

Giữa tiếng pháo nổ tanh tách, Uất Trì Việt khẽ nhìn về hướng của Thẩm Nghi Thu. Chỉ thấy gương mặt nàng bị ngọn lửa nhuộm đỏ, trong đôi mắt tràn đầy ý cười.

Trong lòng của hắn dâng lên một cỗ nhu tình vô hạn, bất giác đưa tay qua choàng lên đầu vai nàng. Nhưng lại lập tức nhớ ra còn đang có trưởng bối ở đây, lại vội vàng hậm hực thu tay về.

Trương hoàng hậu đã sớm đem hành động này của hắn nhìn vào trong mắt. Bà cùng Tần Uyển nhìn nhau, vụng trộm cười thành tiếng.

 

Âm thanh tiếng pháo dần dần ngưng lại, Uất Trì Việt nói với

Trương hoàng hậu:

Thời gian cũng không còn sớm nữa, thân thể mẫu hậu không khỏe, nên đi nghỉ sớm thôi ạ.

Trương hoàng hậu nói:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-nang-van-vo-vi-nhu-truoc/chuong-206.html.]

Đêm nay các con có về Đông cung không? Uất Trì Việt liếc mắt nhìn Thẩm Nghi Thu nói:

Cũng hơi muộn rồi, nếu mẫu hậu không chê chúng con phiền, thì chúng con sẽ ở lại đông nội.

Trương hoàng hậu tức giận nói:

Ta không chê Thất nương, ta chỉ chê ngươi thôi. Suốt ngày cố làm ra vẻ khách khí với ta.

Nói đùa mấy câu xong, bà mới để Tần Uyển dìu vào trong phòng ngủ nghỉ ngơi.

Trương hoàng hậu nằm ở trên giường, xương cốt toàn thân đều cảm thấy đau nhức, nhưng dường như bà không nhận ra. Khóe mắt đuôi lông mày đều tràn đầy ý cười, đối với nữ quan nói:

Từ khi Tam lang lấy vợ xong, người ngợm cũng linh hoạt hơn nhiều so với trước kia, vậy mà còn biết nói đùa pha trò nữa.

Tần Uyển cũng nói:

Ai nói không phải chứ, nô tỳ cũng thấy Thái tử điện hạ đúng là hoạt bát hơn rất nhiều.

Trương hoàng hậu nói:

Thất nương là một đứa trẻ ngoan, ta chỉ mong bọn hắn có thể hạnh phúc thôi. Được như vậy thì ra cũng không còn gì tiếc nuối nữa.

Tần Uyển nói:

Nương tử đừng nói như vậy. Có Thái tử điện hạ cùng Thái tử phi nương nương ở bên cạnh hiếu thuận, cả đời người sẽ hưởng không hết phúc luôn đấy ạ.

Trương hoàng hậu cười nhạt một tiếng, ánh mắt lộ ra vẻ ảm đạm:

 

Đợt này ta thường xuyên suy nghĩ, có phải trước đây ta đã quá nghiêm khắc với đứa trẻ này không?

Bà ngừng một chút lại nói tiếp:

Ta luôn luôn sợ khi hắn trưởng thành, tính cách sẽ giống với a da của hắn... Nhưng may mà vẫn có khác biệt.

Tần Uyển nói:

Thái tử điện hạ là người trọng tình trọng nghĩa. Trương hoàng hậu gật gật đầu.

Tần Uyển lại nói:

Nương tử nên thả lỏng tinh thần, điều dưỡng thân thể cho tốt, sắp tới còn bế tiểu hoàng tôn nữa chứ.

Ánh mắt nàng cũng hơi ươn ướt:

Nương nương đã khổ hết nửa đời người rồi, cuối cùng cũng được khổ tận cam lai. Nương tử nhất định phải bảo trọng thân thể.

Trương hoàng hậu cười gật đầu:

Được, ta sẽ sống thật tốt. Sống đến năm bảy mươi tám mươi tuổi, để còn nhìn cháu trai cháu gái lớn lên...

Vừa nói vừa có chút khó thở, nhịn không được mà ho khan một trận. Tần Uyển vội vàng dùng khăn che miệng cho bà, lại cầm nước trắng đến cho bà súc miệng.

Thừa dịp Hoàng hậu không chú ý, Tần Uyền cúi đầu nhìn thoáng qua khăn tay. Quả nhiên phía trên dính đầy máu, nàng vội vàng cuộn lại rồi nhét vào tay áo, quay đầu cười nói:

- Nương tử nhất định có thể sống lâu trăm tuổi...

Nói xong câu đó, nàng vội vàng quay mặt đi, hai hàng nước mắt cũng lập tức rơi xuống.

Loading...