Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

TRỌNG SINH NÀNG VẪN VÔ VỊ NHƯ TRƯỚC - Chương 208

Cập nhật lúc: 2024-12-19 11:21:33
Lượt xem: 43

Trương hoàng hậu mỉm cười, dùng đũa ngọc gõ vào cái bát trước mặt:

Tiểu Hoàn nào ở đây? Nơi này cũng có không ít, ngươi thử tìm xem cái ngươi muốn là cái nào?

Uất Trì Việt lúc này mới nhớ người bên ngoài không biết được nhũ danh của nàng, vội vàng nói:

Mẫu hậu, người nhi tử muốn tìm chính là Thái tử phi. Trương hoàng hậu cười nói:

Thái tử cùng Thái tử phi đi tới Hoa Thanh cung ăn Tết rồi, ngươi muốn tìm bọn hắn thì cưỡi ngựa đi là được. Cũng chỉ có hơn mấy chục dặm đường thôi, nhưng mà sợ tới được chỗ ấy thì buổi tiệc cũng đã tàn rồi.

Uất Trì Việt cảm thấy hoảng hốt:

Mẫu hậu nghe không hiểu lời nhi tử nói sao? Trương hoàng hậu nói:

Lời của ngươi nói, ta làm sao cũng nghe không hiểu. Dứt lời liền mỉm cười với hắn.

Uất Trì Việt không hỏi ra được gì, đành phải hành lễ nói:

Xin mẫu hậu thứ lỗi cho nhi tử không tiếp được nữa. Bây giờ nhi tử phải đi tìm Thái tử phi trước, sau đó sẽ tới phụng dưỡng mẫu hậu sau.

Trương hoàng hậu phất phất tay với hắn:

- Đi đi, đều đều hết đi. Không cần ở cùng ta làm gì.

Trong lòng Uất Trì Việt chua xót. Nhưng bây giờ tiểu Hoàn đi lạc rồi, hắn phải đi tìm ngay lập tức. Nghĩ xong hắn liền đứng dậy.

Hắn xoay người, đã thấy có một người đang từ ngoài cửa đi vào, trong tay bưng một hộp gỗ xà cừ màu đỏ khảm ngọc trai. Chính là Tố Nga bên người Thẩm Nghi Thu.

Tố Nga thấy hắn, liền đứng lại hành lễ:

- Nô tỳ thỉnh an Thánh nhân.

Uất Trì Việt nghe thấy nàng gọi mình là "Thánh nhân", càng cảm thấy nghi ngờ hơn, nhưng cũng không có thời gian vặn hỏi, chỉ nói:

Nương tử đâu rồi? Tố Nga nói:

Không phải vừa rồi Thánh nhân mới nói chuyện cùng với nương tử sao?

Uất Trì Việt ngạc nhiên, lập tức xoay người lại xem xét thì đã thấy, Trương hoàng hậu lúc nãy còn ngồi trước án, bây giờ đã biến thành Thẩm Nghi Thu.

Hắn vội vàng đi tới:

Tiểu Hoàn, sao nàng lại ở đây? Thẩm Nghi Thu giương mắt nhìn hắn:

Thiếp không ở Phượng Nghi cung thì còn có thể đi nơi nào khác?

Uất Trì Việt không rõ nội tình:

Đây không phải là Cam Lộ điện sao? Thẩm Nghi Thu nói:

Cam Lộ điện? Đó chẳng phải là tẩm điện của mẫu hậu sao? Mười mấy năm trước đã đổi thành Thúy Vi viện, đó là chỗ bây giờ Hà quý phi đang ở. Thánh nhân không nhớ sao?

Uất Trì Việt không hiểu ra sao:

- Hà quý phi? Là Hà Uyển Huệ?

Thẩm Nghi Thu cũng mang vẻ mặt hoang mang:

Tất nhiên chính là nàng, trong cung còn có Hà quý phi nào khác sao?

Nàng ngừng một chút lại nói:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-nang-van-vo-vi-nhu-truoc/chuong-208.html.]

Không phải tối nay Thánh nhân cùng Quý phi và Thái tử ở lại Ly Sơn sao? Một nhà các người ăn Tết vui vẻ như thế, vì sao còn tới đây quấy rầy sự thanh tịnh của thiếp?

Uất Trì Việt nói:

- Thái tử...

Thẩm Nghi Thu cười yếu ớt một tiếng, cúi đầu, chỉ lo uống rượu của mình, không để ý đến hắn nữa.

Uất Trì Việt tiến lên đoạt lấy chén rượu bằng vàng trong tay nàng:

Nàng có bệnh dạ dày, không thể uống rượu được. Thẩm Nghi Thu bật cười thành tiếng:

Thánh nhân hôm nay sao lạ vậy? Người say rồi sao? Uất Trì Việt nói:

Ta biết rồi, nhất định là nàng với mẫu hậu cùng nhau giở trò chọc ghẹo ta.

Thẩm Nghi Thu khẽ giật mình:

Mẫu hậu? Là Trương thái hậu sao? Chẳng phải Trương thái hậu đã về cõi tiên từ ba mươi năm trước rồi sao?

Uất Trì Việt hoảng hốt.

Thẩm Nghi Thu ngẩng đầu lên, lúc này không còn mang bộ dáng khi còn trẻ nữa. Chỉ thấy dung nhan nàng vô cùng tiều tụy, đuôi mắt tràn đầy nếp nhăn, khóe miệng hơi rủ xuống, bên tóc mai đã có mấy sợi tóc bạc trắng.

Trong lòng Uất Trì Việt bi thương:

- Tiểu Hoàn, đừng trêu đùa ta nữa. Mau đi về nhà thôi.

Thẩm Nghi Thu thu lại ý cười, nhấc mí mắt lên liếc hắn một chút, hờ hững nói:

Thánh nhân cứ về nhà mình đi, không cần để ý tới thiếp. Vừa dứt lời, trong điện bỗng nhiên có tuyết rơi...

Uất Trì Việt chưa kịp suy nghĩ vì sao trong điện lại có tuyết rơi. Chỉ thấy tiếng bông tuyết nhỏ bay lung tung trong không khí, phủ đầy lên tóc Thẩm Nghi Thu, trên vai, thậm chí cả mi mắt, tất cả đều phủ đầy tuyết.

Nhưng nàng lại giống như một bức tượng người bằng gỗ, không hề nhúc nhích, vẫn ngồi ngay ngắn ở trước bàn ăn như cũ.

Uất Trì Việt bước lên phía trước kéo tay nàng:

- Tiểu Hoàn, chúng ta về nhà thôi.

Bờ môi Thẩm Nghi Thu đã lạnh cóng tới mất đi màu sắc vốn có, da thịt cũng gần như trong suốt, giống như là dùng băng tuyết điêu khắc thành. Nhưng giọng nói của nàng so với băng tuyết còn lạnh lẽo hơn:

Nhà? Thiếp làm gì có nhà? Uất Trì Việt gần như là cầu xin:

Tiểu Hoàn, đi thôi.

Thẩm Nghi Thu không để ý tới hắn.

Vừa nói chuyện, tuyết cũng đã tích tụ được hơn một thước, chuẩn bị lấp kín nàng.

Uất Trì Việt không quan tâm gì nữa mà tiến lên ôm lấy nàng. Nhưng Thẩm Nghi Thu lại giống như đã mọc rễ ở nơi này, hắn làm sao cũng không thể kéo được nàng ra.

Thẩm Nghi Thu thở dài:

- Cả đời này của thiếp, chắc là không thể đi được nơi nào nữa rồi.

Uất Trì Việt chỉ cảm thấy trái tim như bị thứ gì đó đập mạnh vào một cái, tâm thần đều chấn động, rồi bỗng dưng giật mình tỉnh lại.

Hắn mở to mắt, phía trước một màu đen kịt, bốn bề yên tĩnh im ắng. Hắn mờ mịt không biết bản thân đang ở chỗ nào, nhớ lại tình cảnh trong giấc mơ, hắn chỉ cảm thấy tim như bị thắt chặt lại.

Uất Trì Việt ngẩn người hồi lâu, lúc này mới chậm rãi lấy lại tinh thần. Nhớ lại chuyện tối hôm qua, hắn liền biết bản thân đang nằm yên ổn bên trong gian điện phụ của Cam Lộ điện.

Loading...