Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

TRỌNG SINH NÀNG VẪN VÔ VỊ NHƯ TRƯỚC - Chương 211

Cập nhật lúc: 2024-12-19 11:22:45
Lượt xem: 32

Uất Trì Việt hơi giật mình. Quyền lão thượng thư mấy hôm trước đã tự ứng cử đi cầu hoà, đợi qua Tết nguyên tiêu xong sẽ đi Lương Châu đàm phán hoà bình với Thổ Phiền. Không nghĩ tới đột nhiên lại xảy ra biến cố như thế này.

Hắn lập tức đứng thẳng người lên:

Là bệnh gì? Lão thượng thư bây giờ ra sao rồi? Vị thái kia nói:

Hồi bẩm điện hạ, hình như là bị trúng gió.

Lần này, ngay cả sắc mặt của Trương hoàng hậu cũng có chút tái nhợt:

Làm sao lại có thể như vậy được! Mau để cho y quan đang trực lập tức tới Quyền phủ!

Uất Trì Việt tỉnh táo hơn một chút:

Mẫu hậu, nơi này không thể không có người được. Cứ để hai y quan ở lại ứng phó, còn Đào phụng ngự đi Quyền phủ.

Trương hoàng hậu gật gật đầu. Trong tất cả y quan của dược cục thì có chỉ có Đào phụng ngự là tay nghề cao minh nhất, nếu ông ấy còn không thể chữa được, vậy những người khác có tới nhiều cũng chỉ là phí công.

Uất Trì Việt lại nói với Hoàng hậu:

Lão thượng thư chinh chiến hết nửa đời người, nhiều lần nhận nhiệm vụ lúc hiểm nguy, cho dù tuổi tác đã cao nhưng vẫn nghĩ tới việc đền đáp triều đình. Nhi tử cảm thấy trong lòng khó mà an tâm được, bây giờ muốn đi Quyền phủ thăm nom một chút, xin mẫu hậu tha thứ cho nhi thần không thể tiếp được.

Hoàng hậu liên tục gật đầu:

Được rồi, con mau đi đi. Vừa vặn nghe xem y quan nói thế nào, trở về nói cho ta biết.

Uất Trì Việt tuân mệnh, lại nói với Thẩm Nghi Thu:

Nàng ở lại chỗ này bồi mẫu hậu đi. Nếu có chuyện gì, cứ sai người đến Quyền phủ báo cho ta là được.

Thẩm Nghi Thu nói:

- Thiếp đã biết, xin điện hạ yên tâm.

Uất Trì Việt liền vội vàng rời đi, ngay cả đồ ăn sáng cũng có thời gian mà dùng. Thẩm Nghi Thu lấy một đĩa Mạn Đà dạng bánh kẹp cất vào trong hộp cơm, giao cho thái giám bên người Thái tử.

Trương hoàng hậu nhìn ở trong mắt, lại liếc mắt nhìn Tần Uyển.

Hai người đều ngầm hiểu lẫn nhau rồi cười mỉm một cái.

Sau khi Thái tử rời đi, mẹ chồng nàng dâu hai người lại tiếp tục dùng bữa sáng.

Trương hoàng hậu nhớ tới bệnh của Quyền lão thượng thư, lại lo lắng về chuyện nghị hòa với Thổ Phiên. Lúc này ăn cũng không còn thấy ngon nữa, chỉ ăn được nửa chén bánh đậu với mấy muỗng cháo đường, liền buông thìa sứ men xanh xuống. Thẩm Nghi Thu cũng không có khẩu vị ăn uống, liền gọi cung nhân tới dọn dẹp bàn ăn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-nang-van-vo-vi-nhu-truoc/chuong-211.html.]

Trương hoàng hậu xuất thân từ gia đình tướng môn, tuy là nữ tử của hậu cung, nhưng với những thế cục ở biên quan có rất nhiều

kiến giải, rất nhiều quan đại thần còn chẳng theo kịp. Bà thở dài nói:

Sau lần này, chỉ e là Quyền lão thượng thư không thể đi Lương Châu được nữa rồi.

Mười mấy năm nay Thổ Phiền hoành hành tại Tây Vực không có chút cố kỵ nào, lại mấy lần quấy nhiễu biên quan Đại Yến ta, quả thật là mối họa vô cùng lớn, Tam lang cũng thừa dịp nội loạn mà làm tổn thương nguyên khí của bọn chúng. Nhưng người đời đã nói rồi, con rết trăm chân c.h.ế.t còn dãy dụa. Đi nghị hòa không phải là việc người bình thường có thể đảm đương, nếu không phải là không có người nào dùng được, thì cũng không tới mức Tam lang phải đi lao động quyền công như thế. Chỉ tiếc là...

Bà lắc đầu cười khổ:

Ta luôn nghĩ đất nước mình rộng lớn như vậy, thế mà tìm kiếm một nhân vật phù hợp ở trong triều thôi cũng khó khăn vô cùng. Thiết nghĩ việc này cũng là do một phần lỗi của bản thân ta. Đúng là tội lỗi, tội lỗi.

Ánh mắt Tần Uyển khẽ động, liếc mắt nhìn thoáng qua Thái tử phi, rồi nói với Hoàng hậu:

Tết nguyên đán vừa sang, nương tử chớ nên nói mấy lời phiền muộn thế này.

Trương hoàng hậu hoàng hậu cười hào sảng một tiếng:

Thất nương không phải người ngoài, không cần tránh nàng. Ngừng một chút lại nói:

Huống chi những chuyện xảy ra trên dưới triều đình đều bày ra ngay trước mắt, có giấu được gì đâu.

Thẩm Nghi Thu biết năm đó Hoàng đế cùng mấy vị huynh đệ tranh nhau ngai vị, đúng là dựa vào Nhạc gia đang nắm trong tay cấm vệ quân của Bắc Nha. Ông phát động binh biến, tự tay c.h.é.m đầu huynh trưởng của mình, sau đó mới đoạt được trữ vị.

Tuy nói phế Thái tử mắt mù tai điếc, nhu nhược, lại còn hoang dâm vô độ, nhưng dù sao vẫn là đích trưởng của tiên hoàng. Đoạn chuyện cũ này nhạy cảm như thế, đương nhiên trên dưới triều chính đều giữ kín như bưng. Vậy mà người có "tham dự"

vào một nửa câu chuyện như Trương hoàng hậu lại không e dè mà thuận miệng nói ra.

Thẩm Nghi Thu cũng không biết nên đáp lại như thế nào, chỉ có thể lặng im không nói.

Trương hoàng hậu lại kéo tay của Thẩm Nghi Thu, nói lời từ trong tâm khảm:

Thất nương, tương lai về sau con sẽ là người đứng đầu trung cung. Tuy nói rằng hậu cung không được phép can dự vào triều chính, nhưng đối với những chuyện xảy ra trên triều cũng không thể nhắm mắt làm ngơ được. Tam lang không hề có lòng dạ hẹp hòi giống như a da của hắn đâu.

Tần Uyển ở một bên nghe thấy vậy liền toát ra đầy mồ hôi lạnh, che miệng ho khan không ngừng.

Trương hoàng hậu liếc nàng một chút:

- Làm sao, còn không để cho ta nói à?

Bà luôn là người có tính tình ngay thẳng, nhưng cũng không phải là kiểu bộc trực quá mức. Nếu không phải thực sự coi trọng Thái tử phi, thì cho dù có cầm đao kề lên cổ bà, bà cũng không bao giờ nói ra những lời này.

Loading...