Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

TRỌNG SINH NÀNG VẪN VÔ VỊ NHƯ TRƯỚC - Chương 217

Cập nhật lúc: 2024-12-19 11:25:19
Lượt xem: 48

Linh Châu là quê hương nơi nàng sinh ra và lớn lên, a da cùng a nương cũng được an nghỉ ở dưới núi Hạ Lan. Trước đây nàng luôn nghĩ, nếu có thể trở về thăm nơi này một lần, nàng nguyện ý dùng tất cả để đánh đổi. Nhưng mà từ khi vào cung, ý nghĩ này cũng trở thành một vọng tưởng vô cùng xa vời.

Không nghĩ rằng hôm nay, vọng tưởng này dường như có thể chạm tay tới rồi. Thẩm Nghi Thu nhịn không được mà muốn gật đầu, nhưng ngay sau đó lập tức bình tĩnh lại.

Việc này không chỉ là một ý nghĩ hão huyền, mà còn là một việc kinh hãi thế tục, nhóm ngôn quan kia mà biết có khi sẽ nhổ đầy nước bọt nhấn chìm Đông cung mất. Nàng lắc đầu nói:

Thiếp đa tạ ý tốt của điện hạ. Chỉ là việc này không hợp với lễ nghi, chưa nói từ Trường An đi tới Linh Châu cũng phải hàng ngàn dặm mới tới. Thần thiếp sợ khổ.

Trương hoàng hậu nhìn thần sắc của nàng liền hiểu rõ ràng, biết nàng cũng không phải là không muốn đi, chỉ là còn lo lắng nhiều điều nên lúc nãy mới cố ý nói như vậy. Bà cười giảo hoạt một tiếng:

Cái gì mà không hợp lễ nghi chứ? Thái tử phi vẫn luôn ngoan ngoãn ở trong Cam Lộ điện chăm sóc bệnh tình của ta, liên tiếp mấy tháng liền chỉ ru rú ở trong cung, không hề ra ngoài.

Thẩm Nghi Thu cơ hồ không thể tin vào lỗ tai mình, trố mắt ngạc nhiên mất một lúc lâu, sau đó mới nhẹ giọng hỏi Uất Trì Việt:

- Thật sự có thể như vậy sao?

Uất Trì Việt cười kéo ống tay áo của nàng:

Còn không mau cùng cô bái tạ mẫu hậu. Trương hoàng hậu cũng cười, nháy nháy mắt nói:

Thất nương chỗ nào cũng tốt, chỉ là quá thành thật thôi.

Thẩm Nghi Thu vẫn mang vẻ mặt khó có thể tin, mơ màng như đang ở trong mộng. Cả người ngây ngốc mờ mịt, làm theo Uất Trì Việt hạ bái tạ ơn.

Trương hoàng hậu thấy nàng mang bộ dáng này, không khỏi có chút đau lòng. Bà kéo nàng lên, ôn nhu nói:

Ta cũng là người lớn lên ở vùng biên quan, chính là ở Cao Lan đó. Bây giờ cho dù có nằm mộng cũng muốn trở về thăm thú một lần.

Bà nói xong, ánh mắt cũng trở lên mơ hồ, phảng phất như có thể vượt qua cửa cung, đi qua tường thành, hướng đến nơi nào đó rất xa xăm.

Âm thanh của bà có chút nghẹn ngào:

Ta là không thể đi được rồi, con thay ta đi nhìn thảo nguyên và đại mạc nhé.

Thẩm Nghi Thu cầm lấy tay của Trương hoàng hậu:

- Được ạ.

Trương hoàng hậu quay mặt đi, giả bộ ho khan, len lén đưa tay lên lau nước mắt.

Thẩm Nghi Thu không khỏi có chút lo lắng:

Thiếp chỉ sợ đi theo sẽ làm liên lụy đến điện hạ. Uất Trì Việt tức giận nói:

Ai bảo nàng lười biếng không chịu tập võ, sớm biết có ngày hôm nay thì lúc trước đừng có như vậy.

Trương hoàng hậu cười chế nhạo nói:

Con đi cùng nó mới tốt, đỡ được bao nhiêu nỗi lo về sau cho Tam lang!

Ba người hàn huyên vài câu, mẫu tử hai người lại bắt đầu không coi ai ra gì mà nói đến chuyện thế cục của Tây Vực. Uất Trì Việt hoàn toàn không có ý để Thái tử phi tránh đi chỗ khác, Thẩm Nghi Thu cũng không phát hiện ra bản thân đã nghe tới mức xuất thần. Bất tri bất giác đã trôi qua hết nửa ngày, mặt trời đã ngả dần về hướng Tây.

Uất Trì Việt lệnh cho thái giám đi truyền thiện, lại nói với đích mẫu:

Xin mẫu hậu thứ lỗi, hôm nay dùng bữa trưa xong, nhi tử còn phải tới phủ đệ của Thiệu thị lang một chuyến. Thiệu thị lang ít ngày nữa là phải đi Lạc Dương rồi, bây giờ nhân lúc hắn còn chưa rời kinh, nhi tử phải đến thương thảo một chút về mấy vấn đề vận chuyển.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-nang-van-vo-vi-nhu-truoc/chuong-217.html.]

Hắn lại quay đầu nói với Thẩm Nghi Thu:

Lần này đến Tây Bắc ít nhất cũng phải mất mấy tháng, nàng cũng đi cùng để nói lời tạm biệt với cữu phụ cữu mẫu đi.

Thẩm Nghi Thu biết hắn tới nhà cữu phụ đích thực là có chuyện công cần bàn. Nhưng nhà cữu phụ mùng bảy mới lên đường, trước đó thì ngày nào đi tới cũng được. Nhưng hắn nhất quyết muốn đi hôm nay, kỳ thực lại là vì nàng.

Trương hoàng hậu biết Thái tử phi rất thân thiết với nhà cữu gia, Thiệu An lại là người có năng lực, tài học cao siêu, luôn một lòng vì nước nên bà cũng gật đầu liên tục:

- Được rồi.

Nói xong liền thúc giục bọn họ nhanh chóng dùng bữa, sớm đi ra cửa.

Uất Trì Việt nói:

Không vội, Thiệu lang phải từ Ly Sơn hồi kinh nữa, lúc này chỉ sợ là còn đang trên đường về.

Hai người dùng bữa với Trương hoàng hậu, xong xuôi liền leo lên xe ngựa, đi ra khỏi Bồng Lai cung, tiến về phía Gia Hội phường ở thành nam.

Lúc đó phường đã đóng cửa, người Thiệu gia dùng bữa tối xong, một nhà lại vây quanh cái bàn lớn để uống trà, nghe Thiệu An dùng hiểu biết sinh động như thật của mình kể về đại triều hội Tết nguyên đán năm nay.

Đúng lúc này, chợt nghe thấy bên ngoài có tiếng gõ cửa truyền vào.

Nhạc thị ngạc nhiên nói:

Lúc này rồi mà vẫn có người tới sao? Thiệu Vân nói:

Hơn phân nửa là hàng xóm bên trong phường thôi, chắc là đưa đồ ăn ngon cho chúng ta.

Nhạc thị nặng nề quát vào mặt nữ nhi một trận:

- Ăn ăn ăn, cả ngày chỉ nghĩ đến ăn!

Hai vị lão bộc chân cẳng có chút vấn đề nên không đi nhanh được, Thiệu Trạch liền bị mẫu thân sai khiến đi mở cửa.

Hắn mở cửa rồi thò đầu ra bên ngoài xem xét, nhất thời sợ nhảy dựng lên. Chỉ thấy hai chiếc xe ngựa của Đông cung dừng ở ngoài cửa, còn có một đội tùy tùng thị vệ đi theo phía sau.

Lần trước Uất Trì Việt đã được chứng kiến viện lạc nhà Thiệu gia, nên hôm nay chỉ mang theo chút hành trang đơn giản, dẫn theo mười mấy người, thế nhưng vẫn khiến hẻm nhỏ trước cửa phủ Thiệu gia chật như nêm cối.

Từ lúc Thiệu Trạch vào cung, cũng thường xuyên tới làm bạn trái phải với Thái tử, nhưng thấy Thái tử vẫn có chút khẩn trương như cũ. Lúc này đột nhiên gặp hắn, trong đầu liền trống rỗng, một lúc lâu sau mới hồi phục lại tinh thần, hành lễ:

- Bộc... hạ thần tham kiến điện hạ, Thái tử phi nương nương.

Uất Trì Việt cùng Thẩm Nghi Thu nhìn nhau, đều nở nụ cười, hướng hắn chúc Tết.

Thái tử nói:

Biểu huynh không cần khách khí. Hôm nay cô cùng Nghi Thu tới đây để thăm thân nhân bạn bè, cứ hành lễ theo bối phận trong nhà là được.

Lúc này Thiệu Trạch mới tỉnh táo lại, vội vàng đón bọn họn đi vào trong đình.

Lúc này những người còn lại của Thiệu gia cũng đã nghe được động tĩnh, đi ra nghênh đón, đưa hai người đi vào đại sảnh.

Hỏi thăm qua lại một hồi, bọn họ liền ngồi xuống vây quanh cái bàn lớn kia. Tuy Thiệu An đã được thăng chức lên làm thị lang, nhưng trong nhà vẫn chưa mua thêm bàn ăn hay giường trà gì cả. Vẫn là một cái bàn to như cũ, vừa làm bàn ăn cũng vừa làm bàn trà.

Nhưng so với cái bàn gỗ tử đàn to lớn mà Hoàng đế bắt chước làm theo kia, thì cái bàn gỗ đơn giản cũ kĩ này lại thân thiện hơn nhiều. Trên mặt bàn gỗ vẫn còn vương chút mùi dầu mỡ nhàn nhạt thoang thoảng, khiến cho lòng người dâng lên một cỗ uể oải thoải mái.

Loading...