Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

TRỌNG SINH NÀNG VẪN VÔ VỊ NHƯ TRƯỚC - Chương 219

Cập nhật lúc: 2024-12-19 11:26:28
Lượt xem: 39

Từ trước tới nay Thiệu Vân vẫn luôn là người hay nghĩ ra mấy ý tưởng táo bạo khác biệt, không chịu đi theo khuôn phép bao giờ. Nhưng những tư tưởng mà nàng coi là kỳ diệu kia, lại luôn bị a nương nói là hồ nháo không đứng đắn. A da thì như thiên lôi, nương tử sai đâu đánh đó. A huynh thì lại như cứng ngắc nhạt nhẽo y như khúc gỗ. Trước kia ngoại trừ biểu muội Tiểu Hoàn thì hình như chưa bao giờ có ai cổ vũ cho nàng.

Bây giờ nghe thấy Thái tử nói như vậy, Thiệu Vân cảm giác như bản thân đã tìm được tri kỷ:

- Không hổ là Thái tử điện hạ, có suy nghĩ rộng lớn sâu xa.

Dứt lời liền đứng dậy trở về phòng rồi ôm cái hộp lớn đến, mở nắp ra, lấy ra hai túm lông đen đặt ở trên môi:

- Mọi người nhìn đi, đến râu ria ta cũng chuẩn bị xong hết rồi.

Thiệu thị tức giận tới mức bốc khói, chỉ muốn tìm một cây chổi tới ngay bây giờ.

Những người khác đều bị chọc tới cười nghiêng ngả. Thiệu An cũng cười toe toét, khóe mắt nhìn liếc thấy phu nhân đang mang vẻ mặt phẫn nộ, liền vội vàng thu lại nụ cười, mặt trầm xuống, hắng giọng một cái:

Đại nương, chớ có hồ nháo. Thẩm Nghi Thu tò mò hỏi:

Cái này làm từ gì vậy? Thiệu Vân nói:

Là lông dê màu đen, ta còn làm thêm mấy cái nữa đây này.

Uất Trì Việt cùng Thẩm Nghi Thu mượn tới để xem cho kỹ, thì ra là lông dê đen dùng nhựa cây dán lên lưới da, vô cùng giống thật.

Thái tử chọn lấy một bộ vừa to vừa cong, đặt ở trên mặt Thẩm Nghi Thu rồi khoa tay múa chân một chút:

- Như thế nào?

Đám người nhìn nàng mi thanh mục tú, nhưng lại đeo râu quai nón, tất cả đều bật cười, ngay cả Thiệu phu nhân cũng không nhịn được mà cười theo.

Thiệu Vân nói:

Ngày thường Tiểu Hoàn quá xinh đẹp rồi, nên nếu có giả làm nam tử thì cũng nên là để mặt trắng không râu, cứ làm một tiểu lang quân phấn điêu ngọc trác* bình thường là được rồi.

Gương mặt đẹp như bức tượng điêu khắc, da mịn như viên ngọc đã được mài giũa.

Đám người cười đùa trong chốc lát, sau đó Uất Trì Việt dời bước tới thư phòng thương nghị chính sự với Thiệu An.

Lần này Thiệu An tới Lạc Dương là để kiểm tra việc lưu kho, từ Quan Đông đến Quan Trung xem xét trao đổi tình huống vận chuyển gạo.

Hai người nói chuyện một hồi, Thiệu An thở dài một hơi:

Điện hạ, bộc nói thật nhé. Cho dù có giải quyết được vấn đề vận chuyển đường thủy của Tam Môn Hạ đi nữa, thì cũng chỉ trị được ngọn không trị được gốc. Lương thực ở Giang Nam mà vận chuyển về được tới kinh thành cũng hao tổn khá nhiều tiền bạc, dù có thể cứu được cái cấp bách trước mắt, nhưng không phải là biện pháp ổn định lâu dài đâu.

Uất Trì Việt im lặng một lát, gật gật đầu:

Lời này của cữu phụ rất đúng. Thiệu An nói:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-nang-van-vo-vi-nhu-truoc/chuong-219.html.]

Lúc mới bắt đầu lập quốc, thuê người làm chuyện lớn nhỏ, xây nhà, cải tạo ruộng, phân chia đất cát, sau đó lại tính tiền thuê dựa vào số lương ruộng đất. Có thể nó là dơ cao đánh khẽ, vì dân chế sinh, theo biên chế mà ba năm cải tạo một lần. Thế nhưng mấy năm qua các chế độ chỉ là thùng rỗng kêu to, bên trong tịch trướng văn chương của hộ bộ đã rỗng tuếch từ lâu. Lấy danh nghĩa chia ruộng để tăng thêm thuế má, nhận ruộng đất cũng không có tiêu chuẩn để xác định. Thế mà thuế má lại chỉ tăng chứ không giảm, vì thế nên mới khiến "bệnh tình" của dân chúng càng thêm nặng nề.

Ông dừng một chút, cười khổ nói:

- Điện hạ đã biết chỗ mấu chốt rồi, xin thứ cho bộc nhiều lời.

Nước Đại Yến được thành lập đã hơn trăm năm, tệ nạn kéo dài lâu ngày dần dần trở nên nghiêm trọng. Quyền quý khắp nơi trắng trợn xây dựng trang viên, sát nhập, thôn tính đồng ruộng khiến cho số lượng lớn người nông dân tuy có ruộng nhưng không thể cày cấy, chỉ có thể phụ thuộc vào mấy hộ gia đình giàu có, khiến cho lượng lớn dân cư biến mất hết.

Đặc biệt là hai triều của tiên đế với kim thượng, vị trí trữ vị đều là đoạt từ trong tay của huynh trưởng. Đến khi lên ngôi đều phong thưởng trắng trợn, kinh đô và các vùng đất lân cận cơ hồ bị nhóm quyền quý chia cắt hầu như không còn. Hào phú động một chút là thâu tóm hết mấy vạn đất đai, Quan Trung thiếu lương thực trầm trọng, mấy buổi tranh cãi trên triều cũng bởi vậy mà ra.

Uất Trì Việt trầm ngâm nửa ngày, mới nói:

Cữu phụ trong lòng mang xã tắc vạn dân, khiến cô vô cùng cảm phục. Cữu phụ yên tâm, cô tuy bất tài, nhưng vẫn có lòng muốn khắc phục thay đổi. Đến lúc đó, mong rằng cữu phụ sẽ cố hết sức giúp đỡ.

Bệnh này đã thâm nhập sâu vào xương tủy rồi, muốn trị được thì bắt buộc phải nắn xương mới lành được vết thương. Mà nay người trên kia vẫn còn tại vị, những người này tạm thời không động đến được, chỉ có thể từ từ tính toán thôi.

Thiệu An nghe bâng quơ mà biết nhã ý, liền hành lễ nói:

Có câu nói này của điện hạ, cho dù bộc có thịt nát xương tan cũng không hối hận.

Hai người lại hàn huyên một hồi, chưa chi đã tới lúc trăng lên cao, Uất Trì Việt liền đứng dậy cáo từ.

Thiệu An nói:

Lần này điện hạ với nương nương đi Tây Bắc, nhất định phải ngàn lần bảo trọng.

Thái tử nói:

- Cữu phụ yên tâm, cô nhất định sẽ bảo vệ Tiểu Hoàn chu toàn.

Lời vừa ra khỏi miệng, mới phát hiện bản thân lỡ lời thốt ra tên nhũ danh của Thái tử phi. Hắn không khỏi có chút xấu hổ.

Thiệu An chỉ cười một tiếng, lập tức lại có chút thương cảm:

Xá muội cùng xá muội phu đã ngủ yên ở nơi Tây Bắc. Nương nương tuy ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng nhất định là vẫn luôn ngóng trông được trở về Linh Châu thăm nom một lần...

Bộc xin thay nương nương đa tạ điện hạ đã thành toàn cho nàng.

Dừng một chút lại nói:

Xin điện hạ thứ cho bộc nhiều lời một câu.Từ khi còn nhỏ nương nương đã mất cả cha lẫn mẹ, Thẩm lão phu nhân lại đối xử với nàng vô cùng nghiêm khắc, vì vậy nên lòng nàng cũng nặng nề hơn so với người khác một chút. Chuyện gì cũng để ở trong lòng, người bên ngoài nhìn vào lại tưởng là nàng lạnh lùng vô cảm. Nhưng bộc có thể nhìn ra được trong lòng nương nương có điện hạ. Còn nếu có chỗ nào đắc tội, cũng mong điện hạ rộng lòng tha thứ. Người làm cữu phụ như bộc xin thay nương nương bồi những cái không phải này trước.

Ánh mắt Uất Trì Việt hơi động một chút:

- Cô hiểu rồi, xin cữu phụ yên tâm.

Loading...