TRỌNG SINH NÀNG VẪN VÔ VỊ NHƯ TRƯỚC - Chương 220
Cập nhật lúc: 2024-12-19 11:26:29
Lượt xem: 43
Hắn hiểu rõ tính tình của Thẩm Nghi Thu, đời trước nàng đối với hắn tình nồng thắm thiết như thế. Tuy nói sang đời này, trong lòng nàng tạm thời đã có người khác, nhưng nước chảy đá mòn mà. Chắc mất tầm khoảng năm rưỡi là có thể đưa trái tim nàng quay trở về trên người hắn thôi.
Thiệu An mang bộ dạng muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn là thở dài nói:
Chuyện mà nửa đời này khiến bộc hối hận nhất, chính là khi nương nương còn bé chưa từng nhất quyết đưa nàng về nhà nuôi dưỡng. Điều này thực sự khiến bộc vô cùng hổ thẹn với cha mẹ nàng.
Uất Trì Việt nói:
- Cữu phụ không cần tự trách, người cũng có điều khó xử mà.
Dù sao thì Thẩm Nghi Thu vẫn là người mang họ Thẩm, Thiệu An xuất thân nhà nghèo, vị ti chức thấp. Không những chẳng thể xuất binh, mà cũng chẳng có cách nào để tranh giành với Thẩm phủ được.
Hắn nghiêm túc làm động tác thi lễ với Thiệu An:
Xin cữu phụ yên tâm, cô nhất định sẽ không phụ Tiểu Hoàn. Thiệu An cảm khái nói:
Xa muội cùng muội phu ở dưới suối vàng có biết, nhất định sẽ rất vui mừng.
Nói rồi tiễn hắn ra ngoài cửa.
Thẩm Nghi Thu cũng đang cùng cữu mẫu, biểu tỷ lưu luyến chia tay.
Nhạc thị cứ nắm lấy tay cháu gái mãi không chịu buông:
Là này chắc phải gần nửa năm không được gặp, nương nương nhất định phải ngàn vạn bảo trọng.
Thiệu Vân nói:
A nương không muốn xa tiểu Hoàn phải không? Chi bằng chúng ta tới Lạc Dương xong lại đi Tây Bắc đi.
Nhạc thị ngứa ngáy hàm răng:
Nghĩ hay nhỉ. Đi Lạc Dương về xong sẽ tranh thủ thời gian tìm nhà chồng để gả ngươi đi, để cho mẹ chồng còn dạy dỗ ngươi!
Vẻ mặt Thiệu Vân không cho là đúng:
Nương à, con khuyên người nên sớm nhìn ra vấn đề đi. Nữ nhi của người tám phần là phải nhờ người nuôi dưỡng trong tay cả đời rồi.
Tất cả mọi người đều bị nàng chọc cho bật cười.
Thẩm Nghi Thu nói:
Cữu mẫu yên tâm, ven đường cũng có bưu dịch, chúng ta có thể thường xuyên truyền tin cho nhau mà.
Thiệu Vân nói:
Tiểu Hoàn cũng phải viết thư cho ta đấy, dọc đường đi có tin đồn hay chuyện gì thú vị cũng nhớ ghi vào.
Thẩm Nghi Thu một lời đáp ứng.
Nhạc thị lại nói với nhi tử:
Con nhớ quan tâm tới nương nương, ra bên ngoài rồi nhanh nhẹn lên một chút.
Thiệu Trạch là thị vệ của Đông cung, đương nhiên cũng phải đi theo bên cạnh Uất Trì Việt.
Thiệu Trạch gãi gãi đầu:
- Nhi tử biết rồi, a nương.
Mọi người lại cười nói thêm một hồi, lúc này mới ra khỏi Thiệu gia, bước lên xe ngựa, trở về Đông cung.
-----
Tin tức Thái tử tự mình đảm nhiệm nhiệm vụ đi nghị hòa truyền ra, quả nhiên là gây lên một trận sóng to gió lớn khắp triều đình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-nang-van-vo-vi-nhu-truoc/chuong-220.html.]
Quần thần nhao nhao dâng sớ khuyên can, nhưng tâm ý Thái tử đã quyết, lại có một đám các cánh tay đắc lực như Lư thượng thư, Mao tướng quân, Trương thái úy,... đều đứng về phía hắn. Mà quả thực trong triều cũng không còn người nào thích hợp đảm đương nhiệm vụ này hơn hắn.
Hoàng đế biết được việc này, tuy cũng khiếp sợ, nhưng thực ra lại không có nhiều suy nghĩ muốn ngăn cản. Dù ông đã sống mơ mơ màng màng, nhưng năm đó cũng từng mang hoài bão to lớn. Nếu có thể đem bốn trấn Quy Từ, Đan Điền, Khang Kỳ, Sơ Lặc một lần nữa đặt vào sự ràng buộc của Đại Yến, tương lai được lịch sử ghi lại đương nhiên là công tích vĩ đại. Công lao này được tính trên đầu của hắn, Thái tử đã nguyện ý xuất lực, ông còn ngăn cản làm gì?
Thái tử được những người cường thế uy lực như vậy ủng hộ, các ngôn quan có nói đến rách môi cũng vô dụng, cuối cùng cũng đành từ bỏ.
Ngày xuất phát được định vào ngày mười tám tháng giêng, qua Tết nguyên tiêu liền khởi hành.
Ngày rời kinh sắp tới, Thái tử phải lựa chọn tùy tùng đi theo, còn phải xử lý chính vụ, cả Thái tử phi cũng bận rộn tới mức chân không chạm đất. Ngay cả Tết nguyên tiêu cũng không có thời gian chuẩn bị chu toàn, chỉ sắp xếp một bàn tiệc nhỏ ở Thừa Ân điện, rồi gọi hai vị lương đệ tới cùng dùng bữa, coi như hết ngày.
Uất Trì Việt vội vàng dùng xong bữa tối, liền nhanh chóng trở lại tiền viện xử lý chính vụ. Mãi đến nửa đêm mới hồi Thừa Ân điện, lúc này Thẩm Nghi Thu cũng mới làm xong, còn chưa đi ngủ.
Tết nguyên tiêu đầu tiên kể từ khi hai người thành hôn cứ trôi qua qua loa như thế. Uất Trì Việt vô cùng áy náy, nói với Thẩm Nghi Thu:
Đợi tới năm sau công việc rảnh rỗi hơn một chút, ta sẽ bồi nàng đi ra ngoài chơi suốt đêm. Chúng ta cải trang rồi ra đường ngắm hoa đăng, đi uống rượu ngon của Ba Tư, ăn sạch sẽ hết những món điểm tâm rồi hoa quả ngon ở thành Trường An này.
Thẩm Nghi Thu mệt mỏi mơ màng không mở mắt ra nổi, miễn cưỡng nói:
Ăn như vậy không phải là muốn vỡ bụng luôn sao. Uất Trì Việt nói:
Đúng rồi, còn phải tới hồ Khúc Giang thả hoa đăng. Ta sẽ bảo bọn họ làm cái thuyền rồng có mạn thuyền lớn như thế này, đảm bảo uy phong nhất vùng...
Thẩm Nghi Thu dở khóc dở cười. Nhưng mà nghe hắn cứ nói líu lo không ngừng như vậy, trong lòng nàng cũng sinh ra mấy phần mơ ước.
-----
Lời nói phân hai đầu, từ sau hôm Tết nguyên đán trở về từ Kỳ phủ đó, Hà Uyển Huệ chỉ một lòng mong qua nguyên tiêu, người nhà Kỳ gia sẽ tới từ hôn.
Ai ngờ còn chưa đợi được người của Kỳ gia tới, trong triều đã truyền ra tin tức Thái tử muốn đi Lương Châu.
Chuyến đi này có kỳ hạn ít nhất cũng phải vài tháng. Đợi hắn từ Lương Châu trở về, cũng không biết tình cảnh lúc đó đã thành ra như thế nào rồi.
Nhưng mà dì vẫn còn cố tình ở lại Hoa Thanh cung, có khi phải đợi qua nguyên tiêu mới trở về được.
Hà Uyển Huệ chần chờ một lát, nhanh chóng quyết định tới Ly Sơn một phen.
Quách hiền phi nghe thấy cung nhân bẩm báo, nói tiểu nương tử Hà gia cầu kiến, không khỏi lấy làm kinh hãi.
Gặp mặt rồi, Hà Uyển Huệ đem việc Kỳ gia đã đáp ứng việc huỷ hôn nói ra. Quách hiền phi vui mừng quá đỗi, chắp tay trước ngực
nói:
A di đà phật, may mà có phật tổ phù hộ, cuối cùng cũng được khổ tận cam lai!
Cao hứng xong, bà lại có chút sầu não:
Chỉ là ngày mười tám Tam lang đã khởi hành đi Lương Châu rồi, đợi ngươi huỷ hôn xong, người cũng đã rời kinh rồi. Xem ra chỉ có thể chờ hắn trở lại rồi nói thôi.
Chuyện Thái tử phi cùng đồng hành, đương nhiên Quách hiền phi cũng không biết. Nhưng bà lường trước nhi tử rời kinh mấy tháng, chắc chắn sẽ không đem hai vị lương đệ đi theo, nhưng ít nhất cũng phải mang theo cung nhân hầu hạ. Ven đường, các trưởng quan của các châu phủ cũng sẽ an bài mỹ nhân cho hắn. Đợi tới lúc hồi kinh, có khi lại có người đoạt được sủng hạnh rồi.
nghĩ của Hà Uyển Huệ với dì không nói mà lại trùng khớp. Hai người nhìn nhau chằm chằm một lúc, Quách hiền phi thử thăm dò nói:
Thực ra... Tam lang cùng ngươi là tình đầu ý hợp, danh phận thì sớm muộn gì cũng có thôi. Lúc này mà ngươi đi Tây Bắc thì đúng là một thời cơ vô cùng tốt, bỏ lỡ sẽ rất đáng tiếc...
Thái tử rời kinh, Thái tử phi không thể đi theo. Nếu nàng có thể một đường làm bạn, chính là có được mấy tháng độc sủng.
- Thế nhưng mà...
Hà Uyển Huệ rũ mắt xuống:
- A da với a nương sẽ không cho phép.
Quách hiền phi thấy thái độ của nàng đã buông lỏng, cười nói:
A da a nương ngươi không phải cũng trông ngóng nữ nhi của mình sống tốt sao? Tâm tư của bọn họ dì là người rõ ràng nhất. Ngươi yên tâm, ta sẽ nói chuyện với mẹ của ngươi. Tam lang không nói, người ngoài cũng chẳng biết ngươi. Đông cung chỉ có mấy người cung nhân với thái giám, sao dám đẩy chủ nhân ra trước đầu sóng ngọn gió. Chỉ cần ngươi có ân sủng, thì còn sợ cái gì nữa?