Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

TRỌNG SINH NÀNG VẪN VÔ VỊ NHƯ TRƯỚC - Chương 227

Cập nhật lúc: 2024-12-19 15:27:13
Lượt xem: 43

Vào phòng, Thẩm Nghi Thu tiếp nhận chiếc hộp từ trong tay tiểu thái giám rồi đặt lên bàn, mở nắp, lấy giấy viết thư bên trong ra.

Nàng mở ra với hứng thú dào dạt, thế mà chỉ thấy trên đó vẽ một cái chân gà cứng cáp mạnh mẽ là sao?

Nàng xem xét chữ đề bên trên, mới biết cái kia là vẽ cành mai. Nàng cẩn thận nhìn lại, mới thấy quả nhiên có mấy chùm hoa năm cánh đang khổ sở chen chúc ở giữa mấy ngón "chân gà".

Nàng nhịn không được mà cười "phụt" ra thành tiếng:

Điện hạ có lòng rồi. Ngừng một chút lại nói:

Làm phiền ngươi về nói lại cho điện hạ, ta rất thích.

Tiểu thái giám vui mừng khôn xiết, chắp tay trước n.g.ự.c hành lễ:

Nương tử nghỉ ngơi sớm đi, nô xin phép trở về phục mệnh. Dứt lời liền tựa như chớp mà lui ra ngoài.

Thái tử vốn đang thấp thỏm chờ đợi hồi âm, thấy tiểu thái giám kia trở về, lập tức hắng giọng một cái hỏi:

Nương tử nói thế nào? Tiểu thái giám nói:

Hồi bẩm điện hạ, nương tử nhìn thấy tranh xong liền yêu thích không buông tay, cầm lên xem đi xem lại mấy lần liền. Khuôn mặt đầy vẻ tươi cười, luôn miệng khen đẹp. Nương tử sai nô tới đây truyền lời, nói thích vô cùng.

Uất Trì Việt liếc hắn một chút:

Nương tử sẽ không nói như vậy đâu, nhất định là ngươi thêm mắm dặm muối vào.

Tiểu thái giám gãi gãi đầu:

Điện hạ nhìn rõ mọi chuyện quá. Đúng là nô có hơi khuếch đại lên, nhưng nương tử đúng là yêu thích vô cùng, cười vui vẻ lắm.

Khóe miệng Uất Trì Việt khẽ nhếch lên, thầm nghĩ quả nhiên là kỹ năng này của hắn quá tuyệt vời. Cũng may mà tiểu Hoàn thích tranh vẽ, đúng vào sở trường của hắn. Nếu thứ mà nàng thích là âm luật, điều dây cung phối ra âm điệu thì hắn làm sao có thể phụng bồi được.

------

Liên tiếp mấy ngày liền, từ đầu tới cuối Thái tử chẳng có cơ hội được "chung chăn chung gối" với Thái tử phi. Chỉ có ban ngày mới có thể triệu "Lâm đãi chiếu" tới đi cùng xe để bàn chuyện.

Đoàn người lên đường vào ban ngày, đêm nghỉ lại dịch quán.

Năm ngày sau tới được Cam Tuyền cung.

Cam Tuyền cung nằm ở trên núi Cam Tuyền, là cung điện thời Tần, tên cũ là Lâm Quang cung, đến đời nhà Hán mới được đổi tên thành Cam Tuyền cung. Nơi này ngày xưa là nơi thờ các vị thần cổ, đồng thời cũng là pháo đài quân sự trọng yếu của phía Bắc Trường An. Trong cung được xây dài Thông Thiên, cao ba mươi lăm trượng.

Đây là tòa hành cung duy nhất trên đường đi, chính là nơi đêm nay bọn họ sẽ ngủ lại.

Lúc bọn họ tới nơi thì đã là lúc mặt trời lặn. Thẩm Nghi Thu vừa dàn xếp xong, đang muốn cùng nhóm "bằng hữu" đi dùng bữa tối thì lại có thái giám tới mời.

Thẩm Nghi Thu đành phải vái chào với đám người đứng xung quanh, nói câu "xin lỗi không tiếp được" rồi lập tức đi theo tiểu thái giám ra khỏi viện tử.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-nang-van-vo-vi-nhu-truoc/chuong-227.html.]

Đứng ở chỗ này đều là những vị quan trẻ tuổi đang làm việc bên ngoài hoặc quan chức phẩm cấp thấp. Ngoài quan phiên dịch của Hồng Lư tự còn có giáo thư lang, quan văn không có địa vị. Mọi người đều hết sức tò mò đối với vị tiểu Lâm đãi chiếu này.

Cùng là Hàn Lâm đãi chiếu, Ninh thập nhất lang thì ngủ chung một chỗ với bọn họ. Lâm đãi chiếu lại luôn sống một mình một viện, đã thế còn có bảy tám người hạ nhân đủ nam đủ nữ tới hầu hạ hắn nữa.

Mà hình như Thái tử điện hạ rất coi trọng vị Lâm đãi chiếu này, ban ngày lúc nào cũng gọi hắn đi cùng. Cho dù có nghị sự cùng

với đám phó sứ bọn hắn cũng không bảo hắn tránh đi, thực sự là vô cùng kì quái.

Vị giáo thư lang họ Ngô kia không kìm nén được, lặng lẽ hỏi Ninh Ngạn Chiêu:

Ninh huynh, vị Lâm đãi chiếu kia đến tột cùng là có địa vị như thế nào?

Ninh thập nhất lang cười nhạt một tiếng:

- Ninh mỗ cũng không biết.

Vị giáo thư lang nọ có chút thất vọng:

Các người là đồng liêu, chẳng lẽ trước kia chưa bao giờ gặp qua sao?

Ninh thập nhất nói:

Ngày hôm trước Ninh mỗ mới được bệ hạ ban chỉ cho làm đãi chiếu, còn chưa kịp tới Hàn Lâm viện nên lúc trước cũng chưa từng gặp qua Lâm đãi chiếu.

Đám người biết bây giờ cũng chẳng hỏi thêm được gì từ chỗ hắn nữa, lại chạy tới hỏi dịch quan Mã Đức Tổ:

Mã huynh, ngươi gần đây không phải là ngày ngày được điện hạ triệu kiến sao? Chắc là cũng thường xuyên nhìn thấy Lâm đãi chiếu nhỉ?

Mã Đức Tổ hớp một ngụm nước trà nói:

Không dối gạt các hạ, mỗi khi mỗ được điện hạ triệu kiến, chính là tới để dạy cho vị Lâm đãi chiếu này ngôn ngữ Thổ Phiên. Các ngươi đừng nghĩ vị Lâm đãi chiếu kia tuổi còn nhỏ, điện hạ đối với hắn chính là vô cùng quan tâm chiếu cố đó. Hai người thường xuyên nói chuyện trời đất, giống như bạn bè vậy. Điện hạ bình thường đều rất nghiêm túc, chỉ có lúc ở cạnh Lâm đãi chiếu mới thường xuyên lộ ra vẻ mặt tươi cười thôi.

Mọi người nghe xong đều nháo nhào nói kì lạ, chỉ có Ninh Ngạn Chiêu sắc mặt trắng nhợt, buông đũa trúc xuống, rồi cầm chén rượu lên uống một hơi cạn sạch. Vị rượu cay đắng tràn vào cổ họng, thiêu đốt lồng n.g.ự.c khiến hắn đau đớn.

Những ngày này thỉnh thoảng Thái tử lại triệu kiến hắn. Hai người ở một bên vừa đánh cờ vừa nói chuyện phiếm, từ thơ văn cho tới

triều chính. Hắn với Thái tử càng thân quen, càng nhận ra hắn là người rộng rãi cởi mở, thông minh bất phàm, thấu tình đạt lý. Một người như vậy, sẽ không lấy chuyện công làm việc riêng, lấy tư thù làm ảnh hưởng chuyện công.

Sớm biết như thế, nếu lúc trước hắn kiên trì hơn một chút, không phải vừa nghe thấy tin đồn đã lập tức buông tay thì, tất cả đã không như bây giờ...

Thế nhưng hắn thậm chí cũng chẳng có tư cách mà oán hận.

Không có cách nào để hối hận, bởi vì trong lòng hắn rất rõ ràng.

Nếu như trở lại ngày đó, hắn vẫn sẽ đưa ra sự lựa chọn như cũ.

Cho dù có trở lại thêm bao nhiêu lần, bọn hắn vẫn xác định là phải bỏ lỡ đối phương.

Loading...