Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

TRỌNG SINH NÀNG VẪN VÔ VỊ NHƯ TRƯỚC - Chương 228

Cập nhật lúc: 2024-12-19 15:27:59
Lượt xem: 32

Thẩm Nghi Thu đi theo thái giám dẫn đường tiến vào hành cung chính điện phía đông Hỉ An điện - nơi Thái tử ngủ lại.

Nàng vừa bước vào đại sảnh, nhìn thấy bàn ăn đã được dọn xong. Uất Trì Việt cười nói:

Mấy ngày liên tiếp chỉ toàn ăn cơm với rau dưa rồi. Tuy bên trong hành cung này cũng không có sơn hào hải vị gì, nhưng cách chế biến thức ăn lại phong phú hơn dịch quán rất nhiều.

Thẩm Nghi Thu ngồi vào chỗ, liền có cung nhân tiến lên bày đồ ăn. Nàng liếc mắt nhìn một cái, phải có đến năm sáu món là đồ bình thường nàng thích ăn. Hiểm nhiên là do Thái tử cố ý phân phó nhà bếp làm.

Uất Trì Việt nói:

Cách làm thịt dê nướng ở đây có phần hơi khác so với ở Trường An, nàng nếm thử đi.

Vừa nói vừa gắp thức ăn tới cho nàng.

Thẩm Nghi Thu ăn một miếng, gật đầu nói:

Đúng là thế, hình như là còn tươi ngon hơn một chút. Thái tử cực kì vui mừng:

Vậy ăn nhiều thêm mấy miếng nữa đi.

Nói vậy nhưng bản thân hắn lại không động đũa, chỉ ngồi im không chớp mắt mà quan sát nàng một hồi, hơi nhíu mày nói:

Mới có mấy ngày đã gầy đến như vậy, tiểu Hoàn sắp biến thành que củi đến nơi rồi.

Thẩm Nghi Thu thừa biết bất cứ lúc nào có cơ hội là hắn sẽ lấy tên nhũ danh của mình ra trêu ghẹo, nếu càng để ý thì sẽ càng khiến hắn có thêm hứng thú. Nàng chỉ làm như không nghe thấy, giương mắt nhìn hắn nói:

- Điện hạ cũng gầy đi.

Bởi vì sắp tới Uất Trì Việt phải ở lại Linh Vũ mấy ngày để thị sát quân Sóc Phương, nên chuyến đi này mười phần vội vàng. Trên đường đi bọn họ cơ hồ không hề nghỉ ngơi chút nào, mỗi ngày đều xuất phát từ sáng sớm. Cả ngày rong ruổi trên đường, đến chiều tối mới tìm dịch quán để nghỉ tạm.

Trên đường đi tàu xe mệt mỏi, dù là thân thể Thái tử cường tráng khỏe mạnh cũng không tránh khỏi gầy đi một chút.

Uất Trì Việt nghe nàng nói như vậy, chỉ cho rằng nàng đang quan tâm tới mình. Khóe miệng hắn bất giác cong lên, rồi lại nhanh chóng đè xuống:

Nói bậy, đi trên đường cả ngày chẳng có việc gì. Còn thoải mái hơn ở kinh thành rất nhiều, làm sao gầy đi được.

Vừa nói vừa gắp thịt vào bát nàng chất thành một ngọn núi nhỏ:

Ăn nhiều một chút, ăn cơm xong chúng ta trèo lên Thông Thiên đài.

Thẩm Nghi Thu nghe xong, sắc mặt liền tái mét. Không cần hỏi xem cái lầu đó vào bao nhiêu, nghe được hai chữ "Thông Thiên" là biết được kết quả rồi.

Thần sắc nàng uể oải, lầm bầm nói:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-nang-van-vo-vi-nhu-truoc/chuong-228.html.]

- Nhất định phải đi sao?

Uất Trì Việt nhéo nhéo búi tóc trên đỉnh đầu nàng:

Đã đến Cam Tuyền cung sao có thể không lên Thông Thiên đài chứ. Thông Thiên đài này chính là nơi Tần Hán tế trời, cao chừng ba mươi lăm trượng thôi.

Thẩm Nghi Thu nghe xong câu "có ba mươi lăm trượng", sắc mặt đang từ màu trắng liền chuyển sang màu xanh.

Thái tử nói tiếp:

Cô nghe người ta nói, ngày mưa dông mà đứng trên đỉnh của Thông Thiên đài, mây trời đều giống như là mọc ở dưới chân.

Thẩm Nghi Thu tự nhủ trong lòng rằng ngày mưa dông còn trèo lên cao như vậy, không sợ sét đánh trúng người hay sao? Nhưng những lời này chỉ có thể giữ ở trong lòng, tuyệt đối không thể nói ra được.

Uất Trì Việt thấy nàng vẫn không có hứng thú lắm, lại dụ dỗ nói:

Tới cũng tới rồi, nàng không muốn leo lên cũng không sao, để ta tới cõng nàng cũng được.

Bốn chữ "tới cũng tới rồi" hình như có một loại uy lực khó diễn tả bằng lời. Thẩm Nghi Thu nghe xong, nghĩ lại thấy đời này bản thân chắc cũng chỉ tới Cam Tuyền cung có một lần này thôi. Nếu không đi lên, khó tránh khỏi sau này sẽ cảm thấy tiếc nuối. Nàng đành gật gật đầu.

Dùng xong bữa tối, hai người liền leo lên xe liễn, đi về hướng Thông Thiên đài.

Thẩm Nghi Thu không dám để Thái tử kim tôn ngọc quý tới cõng nàng lên, cũng không muốn kêu cung nhân thái giám dùng bộ liễn khiêng, đành phải cắn răng tự mình bò lên. Còn cách khoảng bốn năm trượng, nàng đã cảm thấy kiệt sức, thở hổn hển nói:

- Điện... điện hạ... Dừng... dừng lại... thiếp muốn nghỉ...

Lời còn chưa dứt, đã thấy dưới chân không còn chạm đất, thân mình lơ lửng, bị Uất Trì Việt bế ngang hông lên.

Thẩm Nghi Thu nhẹ giọng hét lên một tiếng. Càng bước lên bậc thang trên cao, nàng càng thêm sợ không dám nhìn xuống dưới chân nữa, bất giác ôm chặt cổ người nam nhân.

Uất Trì Việt cười khẽ một tiếng, cố ý nói:

Bậc thang này đúng là cao thật đấy, không cẩn thận mà ngã cắm đầu xuống dưới thì không biết sẽ ra sao nhỉ?

Thẩm Nghi Thu biết rõ là hắn đang trêu đùa mình thôi, nhưng cũng không khỏi cảm thấy khẩn trương:

- Để thiếp tự mình đi đi.

Uất Trì Việt lại không chịu buông nàng ra, nói tiếp:

Tiểu Hoàn không sợ "tròn tròn" sẽ lăn trực tiếp xuống dưới luôn sao?

Thẩm Nghi Thu nghe thấy hắn vẫn có ý đùa giỡn mình, nàng không thèm để ý tới hắn nữa, tự lừa mình dối người mà nhắm mắt làm ngơ.

Loading...