Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

TRỌNG SINH NÀNG VẪN VÔ VỊ NHƯ TRƯỚC - Chương 230

Cập nhật lúc: 2024-12-19 15:29:50
Lượt xem: 29

Từ sau buổi tối ở Thông Thiên đài đó, Thái tử luôn một lòng muốn "ôn lại chuyện cũ". Nhưng cơ hội được ở một mình rất ít, lại không có trăng thanh gió mát sao trời trợ hứng như đêm đó, cũng không phải là khung cảnh "giường chiếu lãng mạn" nên không phải muốn làm là làm được. Thái tử không có cách nào toại nguyện, chỉ có thể nhân lúc ban đêm phòng không gối chiếc một mình khó ngủ mà nhấp nháp lại hương vị ngọt ngào mê người kia.

Hắn tự cho là giao tình của mình với Lâm đãi chiếu nhạt như nước ốc, hai người nguỵ trang giống y như thật. Nhưng thật tình lại không biết khóe mắt đuôi lông mày của bản thân chưa bao giờ che giấu được vẻ nhu tình. Trong mắt người khác, là tay áo hắn đã rủ xuống, lung lay sắp đổ rồi.

Thẩm Nghi Thu lại chưa từng đem chuyện ở Thông Thiên đài đêm đó đặt trong lòng. Nghĩ lại thì giữa nam và nữ luôn xảy ra rất nhiều chuyện khó lòng nói rõ, nàng cũng đem một lúc tim đập nhanh kia vứt ngay ra sau đầu, chưa từng nghĩ lại.

Ban ngày nàng ở trên xe ngựa đi theo dịch quan Mã Đức Tổ để học tiếng Thổ Phiên, ban đêm được ở một mình một viện. Không có người giành chăn, cũng không có ai sấn tới làm phiền, vừa nằm xuống gối là có thể ngủ ngay.

Nếu có hôm nào đó đến trạm dịch mà thời gian còn sớm, nàng sẽ ở trong phòng viết thư cho cữu mẫu, biểu tỷ cùng hai vị lương đệ.

Đường đi bốn phía của bản triều đã thông suốt, núi cát ở phía tây, biển Liêu Hải phía đông, sa mạc phía bắc, các góc biển ở phía nam. Cứ cách ba bốn mươi dặm lại có một bưu dịch, giao thông linh hoạt thuận lợi bốn phía, có thư từ qua lại cũng mười phần nhanh chóng.

Trên đường đi thỉnh thoảng nàng cũng nhận được thư của hai vị lương đệ.

Thư của Tống lục nương lúc nào cũng dày cả quyển, dài tràng giang đại hải, chi tiết tỉ mỉ. Cỏ cây hoa lá chim muông thú vật

trong Đông cung, nàng đều viết ra rất rõ ràng. Nhất là mấy ngày gần đây có sáng chế được thêm món mới gì đó trong thực đơn, lại càng không kịp chờ đợi mà viết lại chia sẻ với tỷ tỷ ngay trong thư.

Nhờ phúc của nàng, mặc dù Thẩm Nghi Thu đã xa kinh thành tới mấy trăm dặm, nhưng nhất cử nhất động trong Đông cung nàng đều rõ ràng từng chi tiết.

Vương thập nương thì ngược lại. Nàng là người sống nội tâm, lúc nào cũng tích chữ như vàng. Bình thường chỉ nói vài câu ngắn gọn, thỉnh thoảng mới viết vài chữ báo bình an, hoặc một hai câu thơ ngắn vào. Nhưng mà mỗi lần đều gửi thêm một ít hương hoàn mới tới.

Thẩm Nghi Thu cũng đem những thứ mua được ở trên đường gửi về quê nhà, mang theo những phong cảnh, chuyện lạ mới biết được gửi vào kinh thành. Ví dụ như phỉ thúy Phù Phong, đậu tắm Tân Bình, cây đao nhỏ bằng sắt Định Bình, cùng rất nhiều đồ đạc linh tinh khác được chất thành đống lớn, nhờ Thái tử gửi về Trường An cho hai vị lương đệ.

Một ngày vào buổi sáng sớm, trước khi xe ngựa lên đường, Thẩm Nghi Thu theo thường lệ đem mấy đồ chơi nhỏ mới thu thập được mấy ngày gần đây cho hết vào một cái tráp lớn, nhờ Uất Trì Việt mang theo thư cùng gửi về Trường An.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-nang-van-vo-vi-nhu-truoc/chuong-230.html.]

Uất Trì Việt đương nhiên đồng ý, nhưng trong lòng không khỏi cảm thấy chua chát. Hắn tựa người bên trên toa xe, liếc nàng một chút:

Trường An cái gì mà chẳng có, lại còn phải tha lôi những thứ này từ bên ngoài về. Những vật này chỗ nào có thể so được với mấy đồ cống vật trong cung?

Nói rồi lại nhịn không được thầm nghĩ. Nàng đối xử với Tống lục nương và Vương thập nương tốt như vậy, nếu đổi lại là hắn ở lại Đông cung, ba người bọn họ cùng nhau đi du lịch, chỉ sợ là đã sớm vui chơi tới mức quên cả trời đất, làm sao còn nhớ được tới gửi thư và tặng đồ nữa?

Thẩm Nghi Thu biết tật xấu lòng dạ hẹp hòi của hắn lại tái phát, cũng chẳng biết nên khóc hay nên cười:

Đồ vật không đáng là gì, chỉ được cái mới mẻ thôi. Hay là điện hạ cũng gửi cho Ngũ đệ, Tứ tỷ ít quà quê đi?

Uất Trì Việt cưỡng từ đoạt lý nói:

Bọn hắn là huynh đệ tỷ muội của cô, đương nhiên là không giống.

Thẩm Nghi Thu cười nhạt:

- Lục nương với Thập nương cũng mà tỷ muội của thiếp.

Uất Trì Việt liếc nàng một chút rồi hừ nhẹ một tiếng, đưa tay nhét vào tay áo, rũ mắt xuống không nói thêm gì nữa.

Thẩm Nghi Thu lấy từ trong n.g.ự.c ra một gói giấy thấm dầu, đưa cho hắn:

Hạt phỉ* này mới được rang qua với muối, cũng được bóc vỏ sạch rồi. Tuy không phải là đặc sản gì đáng nhắc tới nhưng hương vị thật sự rất ngon. Điện hạ có muốn nếm thử chút không?

Hạt phỉ là hạt của cây phỉ bao gồm bất kỳ loại hạt nào có nguồn gốc từ các loài thuộc chi Corylus, đặc biệt là hạt của loài Corylus avellana. Nó còn được biết đến với tên gọi cobnut hay filbert nut dựa theo loài.[1] Tại Việt Nam, đôi khi hạt phỉ thường bị nhầm lẫn gọi là hạt dẻ. Quả phỉ có có dạng gần giống hình cầu hoặc hình ô-van, dài khoảng 15-25 mm (0,59-0,98 in) và đường kính khoảng 10-15 mm (0,39-0,59 in), có lớp áo xơ ở bên ngoài bao quanh phần vỏ nhẵn. Quả phỉ fillbert thon dài hơn, dài khoảng gấp đôi đường kính của nó. Phần hạt rơi ra khỏi phần áo khi chín, tầm 7 - 8 tháng sau khi thụ phấn. Phần nhân của hạt có thể ăn được và có thể dùng sống hoặc nướng chín lên, hoặc cũng có thể xay ra thành bột. Phần hạt có lớp vỏ mỏng màu nâu sậm, thỉnh thoảng được bóc ra trước khi nấu nướng.

Loading...