Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

TRỌNG SINH NÀNG VẪN VÔ VỊ NHƯ TRƯỚC - Chương 232

Cập nhật lúc: 2024-12-19 15:29:53
Lượt xem: 15

Đợi tới mấy ngày sau nhận được thư từ vương phủ gửi tới, điểm nghi ngờ cuối cùng trong lòng hắn cũng bị xua tan.

Thái tử đọc lại bức thư lộn xộn của Uất Trì Uyên hai lần rồi gấp bức thư lại, bỏ vào trong tráp xong lại cầm phong thư khác lên.

Không chờ hắn mở băng niêm yết ra, bên ngoài xe đã truyền tới thanh âm của Giả thất:

- Điện hạ, thuộc hạ có việc gấp cần bẩm báo.

Từ trước tới nay Giả thất luôn có chút ngả ngớn, nhưng thanh âm lúc này mười phần nghiêm túc, vừa nghe liền biết đã xảy ra chuyện lớn.

Trong lòng Uất Trì Việt run lên, liền lệnh cho người dừng xe. Hắn vén màn xe lên, đối với Giả thất nói:

- Chuyện gì?

Trên trán Giả thất tràn đầy mồ hôi lạnh, hạ giọng nói:

- Việc này rất lớn, xin cho thuộc hạ lên xe bẩm báo.

Uất Trì Việt gật đầu, Giả thất ngay lập tức leo lên xe ngựa. Đang muốn nói chuyện, chợt nhìn thấy "Lâm đãi chiếu" ngồi đó, hắn không tự chủ được mà trố mắt sửng sốt một hồi.

Hai người bọn họ từng theo dõi bên ngoài Thẩm phủ, làm sao có thể không nhận ra Thái tử phi?

Uất Trì Việt cũng chẳng giả vờ trước mặt hắn:

Thái tử phi không phải người ngoài, nói đi, đã xảy ra chuyện gì? Giả thất nói:

Khởi bẩm điện hạ, trong kinh truyền tới tin tức, nói không thấy Ngũ hoàng tử điện hạ đâu cả.

Trên đường đi Uất Trì Việt nhận được ba bốn phong thư của đệ đệ, mới đọc được phong thứ nhất thôi, trong lúc nhất thời hắn còn tưởng là mình nghe lầm. Sau đó hắn lập tức hiểu được, những bức thư này đã được viết từ sớm, tên oắt con này đã ủ mưu rất lâu rồi:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-nang-van-vo-vi-nhu-truoc/chuong-232.html.]

- Phát hiện ra khi nào?

Sắc mặt Giả thất trắng xanh, mồi hôi lạnh chảy xuống mi mắt:

Đã nhiều ngày rồi điện hạ chưa tới Hoằng Văn Quán... Đây cũng là chuyện thường xảy ra, Phùng học sĩ ban đầu cũng chẳng lấy làm kỳ lạ. Cho tới ba ngày trước, ông cảm thấy không thích hợp, mới tới vương phủ tìm người, phát hiện điện hạ mất tích rồi. Hạ nhân trong phủ nói điện hạ tới Hoa Thanh cung, Phùng học sĩ liền cho người đi hỏi. Hai bên đối chứng, mới phát hiện từ mười tám tháng giêng trở đi, chưa có người nào thấy qua Ngũ điện hạ.

Hắn ngừng một chút nói tiếp:

Tra lại ghi chép ở cổng thành, thì mới biết từ hôm Ngũ điện hạ tới đưa tiễn, về sau chưa từng quay về thành.

Giả thất nói thêm một câu, sắc mặt Uất Trì Việt lại kém đi một phần. Thẩm Nghi Thu cũng cảm thấy khó có thể tin, người lớn như vậy mất tích, vậy mà hơn mười ngày sau người nhà mới phát hiện. Chưa nói Uất Trì Uyên còn là hoàng tử, không biết ngày thường hắn bị xem nhẹ tới mức độ nào nữa.

Uất Trì Việt nghe Giả thất nói xong, nhéo nhéo mi tâm:

Hắn mang theo mấy người? Giả thất đáp:

Chỉ có hai người hầu.

Sắc mặt Uất Trì Việt tái nhợt đến mức dọa người:

Thánh nhân có biết việc này không? Giả thất nói:

Phùng học sĩ vốn muốn bẩm báo cho Thánh nhân, lại bị Hiền phi nương nương cản lại. Nhưng lúc Hoàng hậu nương nương biết được việc này, đã phái túc vệ đi tới kinh đô và các vùng lân cận tìm kiếm, cũng âm thầm báo cho quan lại huyện trưởng của các châu phủ tìm kiếm hỏi thăm rồi.

Uất Trì Việt suy tư chốc lát nói:

Hắn hơn phân nửa là muốn đi Linh Châu cùng cô. Phân ra hai ngàn người trong cấm vệ quân, chia ra ba đường, lập tức đi theo ba hướng từ Trường An tới Linh Võ tìm kiếm kỹ càng.

Giả thất nhận mệnh, đang muốn lui ra ngoài, lại có một thân vệ khác đến bẩm:

Khởi bẩm điện hạ, mật thám cử đi đã trở lại báo cáo. Mười dặm đường phía trước, hình như có mai phục trong hẻm núi.

Loading...