Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

TRỌNG SINH NÀNG VẪN VÔ VỊ NHƯ TRƯỚC - Chương 235

Cập nhật lúc: 2024-12-19 15:32:35
Lượt xem: 48

Thời điểm y quan thoa thuốc trị thương rồi băng bó cho hắn, hắn cố tình đưa cánh tay bị thương kia ra lắc lư trước mặt Thái tử.

Lửa giận của Uất Trì Việt lúc này đã tiêu tan hơn phân nửa, nhìn thấy cánh tay kia cũng âm thầm giật mình, trong lòng đau xót không thôi.

Hắn từ chỗ Giả thất biết được Uất Trì Uyên bị đám sơn tặc kia bắt đi, nhưng tình tình chi tiết thì lại không rõ ràng. Muốn mở miệng đi hỏi, nhưng lại không buông mặt mũi xuống được.

Thẩm Nghi Thu nhìn ở trong mắt, bất giác mỉm cười. Chính nàng đối với Uất Trì Uyên cũng rất tò mò, liền hỏi:

Tại sao Ngũ đệ lại ở chỗ này? Uất Trì Uyên nói:

Nói ra rất dài dòng. A tẩu từ bi, cho Ngũ lang ăn một miếng trước được chứ? Ăn no rồi mới có sức nói được.

Lời còn chưa dứt, Uất Trì Việt liền ném chén trà trong tay hướng vào trán hắn.

Nhưng mà lực ném cái ly kia cũng không nặng, Ngũ hoàng tử vươn tay liền tiếp được.

Thẩm Nghi Thu mỉm cười phân phó thái giám đi lấy đồ ăn, lại lấy từ trong tráp của mình ra một quả táo:

Trên xe không có gì để ăn, Ngũ đệ ăn trước quả táo cho đỡ đói nhé.

Uất Trì Uyên nói cảm ơn, đang muốn nhận lấy lại bị Thái tử đoạt đi:

Cho hắn c.h.ế.t đói cũng được. Nói rồi thản nhiên cầm táo lên ăn.

Ngũ hoàng tử cũng không tính toán với hắn, bất lực nhìn sang Thẩm Nghi Thu, hai người trao đổi ánh mắt ngầm hiểu lẫn nhau.

Chỉ chốc lát sau, đồ ăn được mang tới. Uất Trì Uyên hình như rất đói, ăn hết hai miếng bánh sữa xốp giòn, hai đĩa bánh bao, lại uống thêm nửa ly trà, lúc này mới kể về những chuyện từ khi hắn rời kinh tới nay.

Ta muốn đi theo tới Lương Châu, a huynh đương nhiên sẽ không đồng ý, nên ta đành phải nghĩ ra hạ sách này.

Hắn vừa nói vừa lấy lại quả táo từ trong tay Uất Trì Việt rồi đưa vào trong miệng:

Mọi người đi đông, đương nhiên lộ trình sẽ không nhanh được. Ta ra roi thúc ngựa đi trước các người, đang nghĩ sẽ tới thành Khánh Châu trước để chờ. Lúc ấy rời kinh đã được sáu trăm dặm rồi, thiết nghĩ các người cũng phải đưa ta theo thôi.

Uất Trì Việt trừng mắt liếc hắn một cái:

- Nghĩ hay nhỉ!

Uất Trì Uyên nói tiếp:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-nang-van-vo-vi-nhu-truoc/chuong-235.html.]

Tưởng trên đường đi thuận buồm xuôi gió lắm. Ai ngờ sáu bảy ngày trước, vừa mới rời khỏi Ninh châu, cưỡi ngựa đi đến hẻm núi liền bị nhóm Ngưu huynh bắt được.

Uất Trì Việt thấy hắn xưng huynh gọi để với đám thổ phỉ, tay lại cảm thấy ngứa ngáy khó nhịn.

Uất Trì Uyên nói:

Kể ra cũng trùng hợp, nhóm Ngưu huynh vào rừng làm cướp còn chưa được một tháng. Từ lúc thành lập còn chưa được khai trương lần nào, cũng may mà gặp được ta, mới có bữa cơm no để ăn.

Hắn ngừng một chút nói tiếp:

Bọn hắn cướp tiền tài của ta, mua ba đầu dê năm hũ rượu, làm một bữa dê nướng, sau đó lại gặp phải chuyện khó giải quyết. Giết c.h.ế.t ta, họ không xuống tay được. Thả ta đi, lại sợ ta chân trước chân sau chạy đi báo quan. Ngưu huynh thấy ta là người biết tính toán, là bậc đại tài. Nghĩ mãi, liền quyết định cho ta gia nhập làm quân sư.

Thẩm Nghi Thu cười "phụt" một tiếng, Uất Trì Việt liền liếc nàng một cái.

Uất Trì Uyên nói:

Ta thấy bọn họ đang gặp rất nhiều khó khăn. Khó khăn vì vào rừng làm cướp, lại còn kén cá chọn canh. Phụ nữ và trẻ em không cướp, nghèo không cướp, người đọc sách không cướp, trên có già dưới có trẻ cũng không cướp. Khó khăn lắm mới gặp một con dê béo là ta, vậy mà phần lớn tiền cướp được điều chia

cho dân nghèo. Ăn được đúng một bữa rượu, ngày thứ hai lại tiếp tục húp cháo loãng.

Làm cướp mà suy nghĩ được như vậy, trời thấy trời còn thương. A huynh biết ta rồi đấy, ta là người trọng tình trọng nghĩa, cứu người là việc cấp bách trước mắt, gặp chuyện bất bình như thế, sao ta có thể khoanh tay đứng nhìn? Ta thấy dáng vẻ không có tiền đồ của bọn hắn, trong lòng không khỏi lo lắng. Nếu cứ như thế mãi thì sớm muộn cũng sẽ giải thể về quê làm ruộng, mà ruộng bọn hắn cũng làm gì có mà làm...

Uất Trì Việt nghe hắn nói vớ vẩn một hồi, vốn định giáo huấn hắn, nghe tới câu cuối cùng, quên cả so đo, cau mày nói:

- Không có ruộng để làm?

Uất Trì Uyên xoa xoa cổ, lười biếng nói:

Tỉ như vị Ngưu huynh kia, ruộng đồng bị phú hộ cưỡng ép mua mất, bản thân thì trở thành tá điền, tiền thuê lại để làm còn đắt hơn gấp bảy lần. Hắn vẫn có thể chịu đựng, tiền thuê nặng như vậy hắn vẫn cắn răng cố đóng.

Mãi cho tới hai tháng trước, tiểu nữ nhi nhà hắn bị Tào thứ sử cướp vào trong phủ. Không được mấy ngày đã nằm trong bao tải đắp chiếu rồi bị ném ra ngoài, xác c.h.ế.t thiếu một con mắt với bốn ngón tay. Ngưu huynh tức không chịu nổi, đả thương một tên quản sự trong phủ thứ sử, mang theo vợ già trốn lên núi làm cướp.

Hắn dừng một chút lại nói:

À, đúng rồi. Tuy Ngưu huynh cướp đồ của ta, nhưng cũng coi như đã cứu ta một lần, đủ để lấy công chuộc tội.

Xong lại liếc Thẩm Nghi Thu một cái:

Ta còn nghe nói mấy ngày hôm nay Tào thứ sử đi khắp nơi trong thành vơ vét mấy thiếu niên xinh đẹp, nói muốn tặng cho Thái tử để làm nam sủng.

Uất Trì Việt nghe vậy, sắc mặt lập tức đen thui.

Loading...