TRỌNG SINH NÀNG VẪN VÔ VỊ NHƯ TRƯỚC - Chương 237
Cập nhật lúc: 2024-12-19 15:33:58
Lượt xem: 44
Hắn nói dứt lời, chính bản thân cũng cảm thấy có chút nhụt chí. Chỉ cần huynh trưởng phái một đại đội thị vệ áp giải hắn về kinh thành, lúc nào cũng theo dõi sát sao, thì cho dù là hắn có bản lĩnh lớn lao như thế nào cũng không thể mọc cánh mà bay tới Khánh Châu làm thổ phỉ được. Huống chi làm sao hắn lại không biết huynh trưởng cũng có chỗ khó xử của mình? Lời vừa rồi cùng lắm cũng chỉ là lời nói trong lúc giận dỗi thôi.
Còn đang suy nghĩ, Thái tử lại nói:
Những bá tánh này lên xe chờ lệnh. Những việc họ đã làm tuy là phạm pháp, nhưng thủ đoạn không đủ, xét về mặt tình cảm cũng có thể tha thứ. Chuyện này còn có nhiều uẩn khúc, ta nhất định sẽ tra rõ đúng sai. Nếu Tào Bân thực sự ăn hối lộ làm chuyện trái pháp luật, sát hại bách tính, ta sẽ làm theo luật áp giải về kinh, để quan tư nghiêm tra hỏi, trừng trị nghiêm theo đúng quy định của bản triều.
Lời vừa nói ra, Uất Trì Uyên lập tức mở to hai mắt, lộ ra sự vui sướng:
- Lời này của a huynh là thật chứ?
Thẩm Nghi Thu cũng cảm thấy khó có thể tin. Uất Trì Uyên chắc hẳn còn chưa hiểu hành động lần này của huynh trưởng hắn tựa như con d.a.o hai lưỡi, nhưng nàng lại vô cùng rõ ràng.
Uất Trì Việt liếc mắt nhìn hai người một cái:
- Trong mắt các người, ta là người không hiểu lý lẽ như vậy sao?
Khó khăn lắm Ngũ hoàng tử mới lộ ra vẻ xấu hổ một lần, trịnh trọng hạ bái tạ ơn:
Ngũ lang thực hổ thẹn. Thái tử tức giận nói:
Chuyện ngươi lên lút rời kinh, khoản nợ này cô còn chưa tính xong với ngươi đâu.
Uất Trì Uyên nói:
Ngũ lang mặc cho a huynh tùy ý xử trí.
Thái tử nói:
Sang năm ngươi thi đậu tiến sĩ trở về, coi như là lấy công chuộc tội đi.
Uất Trì ngũ lang ngẩn ra. Hắn sinh ra đã ham chơi nghịch ngợm, bảo hắn chuyên tâm đọc sách, chẳng bằng đánh gãy chân hắn đi cho xong. Nhưng lúc nãy đã đồng ý với huynh trưởng mặc cho hắn xử trí rồi, bây giờ không thể nuốt lời được, đành nói:
- Tuân mệnh.
Uất Trì Việt lại nói:
Cũng không thể sử dụng danh hào Đoan vương của ngươi, dùng thân phận hàn môn sĩ tử thi đỗ mới được tính là có bản lĩnh thực sự.
Ngũ hoàng tử nói:
Đó là đương nhiên. Ngũ lang nhất định sẽ không để a huynh phải thất vọng.
Lúc này Uất Trì Việt lập tức cầm quyển luật pháp Chu Dịch lên nhét vào n.g.ự.c hắn:
Vậy biến đi đọc sách. Tắm rửa sạch sẽ rồi thay y phục khác vào, bao nhiêu ngày không tắm rửa rồi hả? Bốc mùi không chịu được.
Uất Trì Uyên liếc mắt nhìn "tiểu Lâm đãi chiếu", lộ ra thần sắc hiểu rõ, làm động tác vái chào nói:
Cẩn tuân lời dạy bảo của a huynh. Ngũ lang lập tức lăn đây, a huynh với Lâm đãi chiếu xin cứ tự nhiên...
Lời còn chưa dứt, Uất Trì Việt đã gỡ bội đao bên hông xuống, dùng vỏ đao quất vào người hắn. Uất Trì ngũ lang trong miệng la hét "Lâm đãi chiếu cứu ta" rồi nhanh chóng xuống khỏi xe ngựa.
Lúc này trong xe chỉ còn lại hai người, nụ cười trên mặt Uất Trì Việt dần dần biến mất. Hắn nhéo nhéo mi tâm, lộ ra vẻ mệt mỏi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-nang-van-vo-vi-nhu-truoc/chuong-237.html.]
Thẩm Nghi Thu pha ly trà xanh, yên lặng đưa tới.
Uất Trì Việt giương mắt nhìn nàng, cười khổ một cái:
Nếu không phải có lần trùng hớp gặp gỡ này của Ngũ lang, thì hạng sâu mọt hại nước hại dân này vẫn bình yên vô sự. Ta biết rõ
hắn làm việc ác, nhưng lại ngồi im không làm gì cả, mặc cho hắn làm hại một phương.
Hắn là người luôn cẩn trọng nghiêm túc, chính là có ngồi không cũng có một cỗ khí chất kiêu ngạo như núi cao sừng sững. Nhưng vào giờ phút này khi Thẩm Nghi Thu nhìn hắn, lại cảm thấy trên vai hắn đang có một ngọn núi vô hình đè ép xuống.
Ánh mắt nàng hơi động một chút, cũng không đoái hoài gì tới quy củ hậu cung không được phép tham gia vào chuyện chính sự, khuyên nói:
Điện hạ có cái khó xử của mình, nếu không cân nhắc thiệt hơn, tự nhiên sẽ giống như đi trên băng mỏng. Ngũ đệ tuổi còn nhỏ, có một số việc còn chưa rõ ràng...
Uất Trì Việt lắc đầu:
Cân nhắc tính toán quá nhiều, tựa như lạc vào mê chướng, chẳng bằng Ngũ lang có trái tim trong sạch, chuyện gì cũng hiểu rõ đúng sai. Ta luôn muốn chờ một chút, vì ta ở Đông cung cẩm y ngọc thực đương nhiên có thể chờ đợi. Nhưng những bá tánh khó khăn mà không thể khẩn cầu kia, làm sao có thể chờ được?
Thẩm Nghi Thu âm thầm thở dài, tới ngồi bên cạnh hắn, đưa tay đặt lên tay hắn:
Điện hạ đã làm rất tốt rồi, không cần đối xử nghiêm khắc với chính mình như vậy. Băng dày ba thước không phải chỉ do một hôm tuyết rơi, điện hạ có lòng yêu dân, là phúc của xã tắc.
Uất Trì Việt nâng mí mắt lên nhìn nàng:
- Thì ra ở trong mắt Lâm đãi chiếu, cô tốt như vậy sao?
Thẩm Nghi Thu vừa nghe được giọng điệu này của hắn, liền biết hắn lại không đứng đắn. Nàng đang định ngồi xa ra một chút, nam nhân đã ôm lấy đầu vai nàng:
Nếu như thế, đêm nay tiểu Lâm đãi chiếu giúp cô chứng thực lời đồn đại được không?
Nam nhân này vì sao lại có hai thần sắc khác nhau ngàn dặm, vừa chững chạc đang hoàng vừa ngả ngớn đùa cợt như vậy chứ. Thái tử phi nghĩ nghĩ trăm lần vẫn không ra, chỉ có thể bất lực nói:
Cái chuyện kia... Tin đồn đang xôn xao, sẽ làm ảnh hưởng tới danh tiếng của điện hạ. Điện hạ vẫn nên...
Đôi môi mỏng của Uất Trì Việt nhẹ lướt qua gương mặt đỏ ửng của nàng:
Ta còn sợ truyền đi chưa đủ hoang đường...
Thẩm Nghi Thu nghe được ý ở ngoài lời của hắn:
Điện hạ còn có dự tính khác?
Uất Trì Việt nói:
Không hổ là tiểu Hoàn của ta, rất thông minh. Phải thưởng. Nói rồi cắn nhẹ lên cánh môi nàng một cái.
Thẩm Nghi Thu dở khóc dở cười, đây mà cũng coi là thưởng sao. Uất Trì Việt nói tiếp:
Tào Bân người này làm ra bao nhiêu chuyện ác, khinh nam hại nữ. Quan Trung mấy năm liên tiếp hạn hán thất thu, triều đình hạ chỉ, ban cho lưu dân chỗ ở cố định, trao tặng ruộng đất, miễn thuế ba năm để họ có thời gian nghỉ ngơi lại sức. Đây vốn là chính sách có lợi cho dân, Tào Bân lại nhân cơ hội làm hộ khẩu giả, chiếm đoạt chỗ ở, thâu tóm ruộng đất, nhờ vào đó mà ở giữa kiếm lời bỏ vào túi riêng.
Hắn cười lạnh một tiếng nói:
Nuốt hết thuế má ruộng đất của triều đình hắn còn thấy chưa đủ, còn dung túng phú hào ép mua, sát nhập, thôn tính đồng ruộng của lương dân, từ đó kiếm thêm lời.