TRỌNG SINH NÀNG VẪN VÔ VỊ NHƯ TRƯỚC - Chương 240
Cập nhật lúc: 2024-12-19 15:34:48
Lượt xem: 55
Trong lòng hắn hơi kinh ngạc, không khỏi bội phục sự nhạy bén của Thẩm Nghi Thu.
Uất Trì Uyên cũng cảm thấy ngoài ý muốn. Hắn nghiêng đầu quan sát Thẩm Nghi Thu, giống như hôm nay mới biết đến vị tẩu tẩu này.
Thẩm Nghi Thu biết bọn hắn đều đã nhận ra, liền lập tức im lặng.
Uất Trì Việt lại hỏi Ngưu nhị lang một ít chuyện có liên quan tới Tào thứ sử, xong xuôi liền sai người dẫn hắn đi.
Sau khi Ngưu nhị lang đi rồi, Uất Trì Việt mới nói:
Tiểu nương tử Ngưu gia chỉ sợ là trong lúc vô tình phát hiện được cái gì đó, nên mới bị Tào Bân diệt khẩu.
Uất Trì Uyên gật đầu:
Trước khi c.h.ế.t bị tra tấn bức cung, hơn phân nửa là muốn xác nhận xem nàng có đem bí mật nói ra ngoài hay không.
Uất Trì Việt tiếp lời:
Tào Bân này ra tay vô cùng tàn nhẫn, chuyện mà nương tử Tào gia phát hiện được nhất định có nguy hiểm tới tính mệnh.
Hắn nhìn thoáng qua Thẩm Nghi Thu như đang có điều suy nghĩ, liền hỏi:
Thái tử phi đang suy nghĩ gì vậy? Thẩm Nghi Thu nói:
Thiếp đang nghĩ, Tào thứ sử làm biến mất hộ khẩu, tham lam tiền thuế, hối lộ quan ở kinh thành, vậy mạng người nho nhỏ kia tin chắc hắn cũng chẳng để trong lòng. Nếu có thể có được một quyển sổ sách, cũng có thể coi như nắm giữ được tính mệnh du quan rồi.
Trong mắt Uất Trì Việt hiện lên vẻ tán thành:
- Có lý.
Thẩm Nghi Thu nói tiếp:
Mặt khác, có thật là tiểu nương tử Ngưu gia gả vào Tào phủ rồi mới phát hiện bí mật của Tào Bân không? Nàng chỉ là một thiếp thất vừa mới vào phủ, mỗi ngày cũng chỉ tới lui một vài chỗ thôi.
Nếu trong phòng của Tào thứ sử có cái gì đó, chẳng lẽ thiếp thất khác lại không phát hiện ra được sao? Tào thứ sử làm quan nhiều năm, sẽ không tới mức bất cẩn như vậy chứ?
Uất Trì Việt cùng Uất Trì Uyên liếc nhìn nhau, cả hai đều lộ ra thần sắc như vừa tỉnh ngộ.
Thẩm Nghi Thu hỏi Uất Trì Uyên:
Ngũ đệ, mẫu thân của tiểu nương tử Ngưu gia đệ từng gặp qua chưa?
Uất Trì Uyên đã minh bạch ý tứ của nàng:
Trong bang không ít người đã gặp tiểu nương tử Ngưu gia. Dù bọn hắn không nói rõ, nhưng theo ta phỏng đoán, tiểu nương tử Ngưu gia cũng không được coi là quốc sắc thiên hương gì. Lúc trước Tào thứ sử vừa gặp đã cảm mến nhất định phải đưa nàng đón vào trong phủ, rất nhiều người còn cảm thấy khó tin. Còn cho rằng Ngưu gia tốt số.
Thẩm Nghi Thu gật gật đầu:
Vậy thì đúng rồi. Ngưu tiểu nương tử cũng không phải xinh đẹp tuyệt trần, Tào thứ sử vừa gặp đã yêu thích, vội vàng không dằn nổi mà muốn đoạt nàng vào phủ, rất là kỳ lạ. Bởi vậy thiếp phỏng đoán, cái thứ đồ đòi mạng kia hơn phân nửa không ở trong Tào phủ, mà là ở Phật điện nơi Ngưu gia tiểu nương tử đi tới.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-nang-van-vo-vi-nhu-truoc/chuong-240.html.]
Dừng một chút lại nói:
Ví dụ như tiểu nương tử Ngưu gia làm hỏng chỗ để sổ sách, Tào thứ sử chỉ cần đem sổ sách giấu sang nơi khác là được rồi, không cần thiết phải bức cung với g.i.ế.c người diệt khẩu làm gì. Vì vậy theo ý kiến của thiếp, cái đồ kia nhất định là thứ không tiện di chuyển, tỉ như xà nhà, gạch đá hay gốm sứ gì đó.
Uất Trì Việt thấy nàng nhịp nhàng ăn khớp mà phân tích cặn kẽ, càng nghe càng kinh ngạc, đáy lòng lập tức tuôn ra niềm tự hào. Tiểu Hoàn của hắn ngày thường không bao giờ bộc lộ tài năng, giống như một viên ngọc bích ẩn giấu trong lớp đá vôi, cẩn thận thu liễm lại ánh hào quang của bản thân. Nhưng chỉ cần ngẫu nhiên lộ ra chút ánh sáng, sẽ khiến người khác mê mẩn không thôi.
Ngũ hoàng tử tán thưởng từ đáy lòng:
A tẩu đúng là khó lường. Ngũ lang rất ít khi bội phục người khác, nhưng đối với a tẩu đúng là phải quỳ rạp xuống đất.
Thẩm Nghi mím môi cười một tiếng:
Ngũ đệ quá khen, chỉ là suy đoán thôi. Nói không chừng đều sai hết.
Uất Trì Việt lại liếc đệ đệ một chút:
Thời gian không còn sớm nữa, ngươi có thể trở về phòng mình rồi đấy.
Uất Trì Uyên đáng thương nói:
Đã nhiều ngày không gặp rồi, a huynh không giữ ta ở lại tâm sự sao?
Thái tử không nhận người thân, chỉ phun ra một chữ:
- Cút.
Uất Trì Uyên đành phải đứng dậy, thở dài với Thẩm Nghi Thu:
A tẩu, gia huynh đành giao phó cho tẩu vậy. Huynh ấy không quá hiểu chuyện, còn xin a tẩu nể chút tình mọn với tiểu đệ mà quan tâm huynh ấy nhiều hơn một chút.
Thái tử vừa bực mình vừa buồn cười:
Ngày mai đừng có ngủ quên, dậy trễ thì không đợi ngươi đâu. Uất Trì Uyên quay đầu, hai mắt đột nhiên sáng lên:
Đi tra án sao?
Thái tử liếc mắt nhìn hắn một cái:
- Đừng nói lời vô nghĩa, lăn mau.
Đợi đệ đệ đi rồi, Uất Trì Việt gọi Giả thất tới, cứ như vậy mà phân phó bố trí một phen. Cuối cùng nói:
Truyền lệnh xuống dưới, mọi người sẽ ở lại dịch quán nghỉ ngơi hai ngày. Chuyện chúng ta đi tới thành Khánh Châu trước tuyệt đối không được để lộ ra phong thanh.
Giả thất mang vẻ mặt đưa đám nói:
Điện hạ dung mạo tuấn dật phi phàm, bộc thì đầu trâu mặt ngựa, muốn ở trên bữa tiệc giả trang thành điện hạ... Bộc chỉ sợ sẽ giả dạng không giống, để người phủ thứ sử nhìn ra.
Uất Trì Việt trầm mặt xuống:
- Dám để lộ ra thì tội ngươi chịu hết.
Trong lòng Giả thất run lên, vội vàng vâng vâng dạ dạ.