TRỌNG SINH NÀNG VẪN VÔ VỊ NHƯ TRƯỚC - Chương 246
Cập nhật lúc: 2024-12-20 12:39:46
Lượt xem: 36
Chỉ chốc lát sau người kia đã vòng trở lại, đưa bọn họ tới gian giữa cửa thứ hai trong phòng phía đông. Tào quản gia đã đứng chờ sẵn ở chỗ đó, nhìn thấy Khâu Tứ từ xa liền nói:
Ngươi đó lão tiểu tử này, kéo dài đến hôm nay mới tới, làm liên luỵ ta bị sứ quân trách mắng.
Khâu Tứ vội vàng móc một thỏi bạc từ trong tay áo ra đưa tới, mặt đầy tươi cười mà nhận lỗi:
- Đa tạ lão huynh đã chiếu cố.
Người quản sự kia nhân lấy thỏi bạc, sắc mặt hơi dịu đi một chút, sau đó đưa mắt nhìn quanh phía sau hắn, ánh mắt rơi vào người Uất Trì Việt, trên mặt lập tức lộ vẻ vui mừng. Sau đó lại nhíu chặt hai đầu lông mày lại, chỉ vào hắn nói:
Ngươi, tên gọi là gì? Khâu Tứ khom người nói:
Nói cho lão huynh biết trước, hắn là người câm, tên Lưu Ngọc Giác.
Quản sự nghe xong hắn là người câm, liền có chút không thích, cau mày nói:
Bao nhiêu tuổi rồi? Khâu Tứ nói:
Vừa mới qua tuổi mười sáu gần đây. Quản sự cười lạnh một tiếng:
Mười sáu? Theo ta thấy thì ít cũng phải hai mươi hai, hai mươi ba rồi.
Khâu Tứ dò xét sắc mặt Uất Trì Việt một chút, vội nói:
Lão huynh nói đùa rồi, thực sự là mười sáu mà. Chỉ là nhìn có hơi trưởng thành hơn chút so với người bình thường thôi.
Quản sự hừ một tiếng:
Đừng có lừa gạt ta, tên này mà mười sáu thì ta đem đầu chặt xuống cho ngươi. Tào sứ quân dặn dò xuống dưới là muốn tìm mấy thiếu niên choai choai, thế mà ngươi xem ngươi tìm được những thứ gì đây. Bình thường toàn mấy thứ dưa vẹo táo nứt, được lần này còn coi như có chút thuận mắt, thế mà lại già như vậy...
Khâu Tứ đưa mắt nhìn đầu hắn, thầm nghĩ chỉ cần ngươi nói thêm hai câu, đầu của ngươi có thể dùng tay hái xuống được đó. Hắn vội vàng xông về phía trước cười bồi nói:
Không ai biết được khẩu vị của Thái tử điện hạ mà, ngọt hay mặn cũng đâu có đoán được?
Người này đặt ở trong đó mà được hắn chọn, vậy cũng không đến mức làm mất mặt phủ sứ quân đúng chứ? Mà chưa nói vị tiểu lang quân xinh đẹp này... Khụ khụ, cầm kỳ thi họa cái gì cũng đều tinh thông. Chỉ có mỗi cái là không nói chuyện được, nói chung cũng chẳng phải là chuyện xấu, câm thì lỗ tai cũng được thanh tịnh, không phải sao?
Nghe hắn nói như vậy, quản sự lộ ra vẻ chần chờ. Tuy nói tuổi tác hơi lớn chút, nhưng tướng mạo thực sự rất xuất chúng. Nói không chừng Thái tử đang ăn quen đồ ngọt lại vì hắn mà chuyển sang đồ mặn thì sao?
Khâu Tứ thấy thái độ hắn đã buông lỏng, lại vội vàng lén lút đưa hai đồng bạc qua.
Người quản sự kia cuối cùng cũng gật đầu:
Được rồi, coi như ta giúp ngươi lần này. Tạm thời cho người ở lại, chờ sứ quân thẩm duyệt đã.
Nói xong liền chọn bốn người, Uất Trì Việt, Giả bát, Ngọc Hoàng tiểu quan đều ở trong đó. Ngoài ra còn có một thiếu niên mười hai mười ba tuổi nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-nang-van-vo-vi-nhu-truoc/chuong-246.html.]
Quản sự đuổi Khâu Tứ cùng mấy người không được chọn đi, sau đó mệnh cho nô bộc đưa bốn người đến thiên viện phía sau hoa viên. Trong đó đã có sẵn mười mấy thiếu niên đang ở, từng người đều xinh đẹp như nữ tử, hiển nhiên là cũng giống như bọn hắn, được Tào Bân vơ vét từ khắp nơi tới để chuẩn bị dâng lên cho Thái tử.
Hạ nhân Tào phủ dẫn bọn họ về phía sau rửa mặt tắm táp, thay một bộ đồ mới. Chỉ chốc lát sau lại có quản sự đến dạy bọn họ cách làm lễ bái kiến thứ sử.
Uất Trì Việt vững vàng trải nghiệm cuộc sống khó khăn của dân sinh một hồi, cực khổ mãi mới chịu đựng được tới tối. Cuối cùng người quản sự ban ngày kia cũng quay lại:
Ta mang các ngươi đi bái kiến sứ quân. Nhớ phải ngàn vạn thận trọng chút, đừng làm sứ quân bực mình.
Dứt lời liền đi trước dẫn đường, mang theo bọn hắn vòng tới vòng lui trên dãy hành lang ngoằn ngoèo.
Tào Bân lợi dụng quyền hành làm việc cá nhân, đánh sưu cao thuế nặng vô độ. Phủ thứ sử này cũng là phòng này nối tiếp phòng kia, xa xỉ vô cùng.
Dọc đường đi Uất Trì Việt cùng Giả bát lưu tâm, đem bố cục bài trí của hậu viện Tào phủ ghi tạc trong lòng.
Quản sự đưa bọn hắn đến một chỗ viện lạc, so với phòng xá lúc nãy bọn hắn ở thì cao sang hùng vĩ đẹp đẽ hơn chút, dường như là chỗ ở của Tào Bân.
Đến cửa, liền có nô bộc nói:
- Sứ quân đang ở thư phòng, dẫn người đi vào đi.
Uất Trì Việt cùng Giả bát liếc nhau một cái. Vậy mà Tào Bân lại ở thư phòng gặp bọn họ, đúng là niềm vui ngoài ý muốn. Hai chỗ trong ngoài thư phòng chính là chỗ nhất định phải điều tra, bây giờ có thể nhân cơ hội này mà vào quan sát trước một phen.
Nghĩ chắc Tào Bân lười nhác đi tới chỗ khác, mà quan trọng hơn là hắn cũng không đặt mấy người như bọn họ vào trong mắt nên lúc này mới thiếu cảnh giác.
Mấy người thiếu niên nối đuôi nhau đi theo quản sự tiến vào trong phòng.
Đại triều hội Tết nguyên đán năm ngoái Tào Bân có trông thấy Thái tử từ đằng xa, nhưng mà lúc này Uất Trì Việt ăn mặc trang điểm lộng lẫy, giống như Ngọc Hoàng bình thường thoa phấn tô son vẽ lông mày, ngay đến cha mẹ hắn cũng chưa chắc nhận ra được.
Tào thứ sử quét mắt nhìn mấy người họ một chút, ánh mắt dừng trên người Uất Trì Việt chốc lát, có chút nhíu mày:
- Người này hình như tuổi hơi lớn.
Trong lòng Uất Trì Việt âm thầm cười lạnh, lão già bụng phệ không có não Tào thứ sử này trong mắt chỉ như người c.h.ế.t rồi thôi.
Quản sự đem những lời Khâu Tứ thuyết phục hắn nói lại một lần.
Tào Bân suy tư một lát, gật gật đầu:
- Giữ lại đi.
Uất Trì Việt thừa dịp Tào Bân do dự đã đem cách bày trí cùng các vật phẩm có trong thư phòng hắn thu hết vào trong mắt. Chỉ thấy trên bàn hắn đặt một bộ kinh Phật, tổng thể đã có chút cũ, hiển nhiên là vì thường xuyên bỏ ra xem. Bên ngoài bìa sách có thêu văn tự Thiên Trúc.
Ánh mắt Uất Trì Việt hơi động một chút, lập tức rũ mắt xuống.
Hắn chưa từng nghe nói Tào thứ sử thông thạo văn tự Thiên Trúc. Mà theo hắn được biết, Tào Bân vì nịnh bợ Tiết Hạc Niên, muốn gãi đúng chỗ ngứa, nên mới tìm hiểu về Hoàng Lão Đạo*, tín ngưỡng của ông ta.
Hoàng Lão Đạo là tiền thân của Thái Bình Đạo, một giáo phái của Đạo giáo. Hoàng là Hoàng Đế, Lão là Lão Tử. Tư tưởng Hoàng Lão bắt nguồn từ các Đạo gia thuộc học phái Tắc Hạ thời Chiến Quốc, đến đầu đời Tây Hán nó biến thành một trào lưu triết học và chính trị mạnh, chủ trương thanh tĩnh vô vi, cho dân nghỉ ngơi, nới tay trị dân. Đến đời Đông Hán, học phái này trở thành tôn giáo, thờ Hoàng Đế và Lão Tử. Chịu ảnh hưởng của Hoàng Lão Đạo, Trương Giác nổi lên, tự xưng là «Đại Hiền Lương Sư», sáng lập Thái Bình Đạo, phát động khởi nghĩa gọi là Hoàng Cân khởi nghĩa mà sử gọi là giặc Khăn Vàng.