TRỌNG SINH NÀNG VẪN VÔ VỊ NHƯ TRƯỚC - Chương 253
Cập nhật lúc: 2024-12-20 12:47:16
Lượt xem: 46
Thái tử tiếp nhận từ trong tay nàng, ném xuống trước mặt Tào Bân:
Cô không hiểu văn tự Thiên Trúc, còn xin Tào sứ quân chỉ giáo. Trên lăng tháp cổ của chùa Phổ Giác rốt cục khắc cái gì?
Lời còn chưa dứt, mặt Tào Bân đã xám như tro tàn, hai chân mềm nhũn, lụi xơ trên mặt đất.
Uất Trì Việt hướng thị vệ vung tay lên, hai người một trái một phải dựng Tào Bân lên lôi ra ngoài.
Tào Bân đã như một đống bùn nhão, treo trên cánh tay thị vệ, hai chân kéo lê trên mặt đất, phảng phất như không còn sức lực.
Uất Trì Việt quét mắt nhìn đám quan viên Khánh Châu bên trong một chút, thản nhiên nói:
Còn xin chư vị nấn ná lại phủ thứ sử hai ngày. Ngừng một chút nói:
Xin mọi người yên tâm. Đợi cô tra ra nếu chư vị và Tào Bân không liên quan, đều có thể bình yên rời đi.
Mấy quan viên Khánh Châu từng cấu kết với Tào Bân làm việc xấu đều biết đại họa ngập đầu rồi, mặt xám ngoét không còn chút máu.
Quan viên từ trong kinh tới mặc dù không biết đồ vật Thái tử đưa ra có cất giấu càn khôn gì, nhưng cũng lờ mờ biết được nhất định là chứng cứ có thể đóng đinh Tào Bân.
Lúc này đám người mới như hiểu rõ mọi chuyện. Thì ra Thái tử cùng Ngũ hoàng tử cải trang vi hành, không phải là vì ham vui chơi, mà chính là để thu thập chứng cứ ăn hối lộ trái pháp luật của Tào Bân.
Trong số các quan viên đi theo Thái tử tới Lương Châu cũng không có đảng của Tiết Hạc Niên, nhưng mấy người đều hiểu cử động lần này của Thái tử mang ý vị như thế nào, trong lòng vô cùng nghiêm túc.
Ninh thập nhất nhìn Thẩm thất nương từ phía xa, trong lòng ngũ vị tạp trần. Dù hắn không biết mấy ngày nay nàng đã đi đâu, làm cái gì, nhưng Thái tử lại để nàng đi tra án, thật khiến người ta khó hiểu. Ngày đó bọn họ ở trong rừng đào nói chuyện hồi lâu, hắn tự biết kiến giải của nàng không tầm thường, không hề thua kém nam tử chút nào. Nhưng dù sao nàng vẫn là thân nữ nhi, nếu đứng cùng một chỗ với Thái tử, hắn nhất định sẽ không bao giờ để nàng đi mạo hiểm.
Đám người đều mang tâm tư riêng, trong lúc nhất thời Hương Tuyết lâu lặng ngắt như tờ.
Đợi thị vệ áp giải Tào Bân đi xuống rồi, Uất Trì Việt mới vái chào với chúng quan:
Hôm tổ chức tiệc cưới, cô bởi vì say rượu nên không thể nhảy múa chung vui với các vị. Hôm nay mượn cơ hội để bêu xấu, khiến chư vị chê cười rồi.
Tập tục quốc triều mở rộng, quan lại trên dưới đều yêu thích ca múa. Mặc kệ thân phận cao bao nhiêu, rượu say đỏ mặt nhảy múa ca hát đều là chuyện rất bình thường. Nhưng từ trước tới nay Thái tử luôn nghiêm túc kiềm chế, cho dù là hôm đám cưới Lư công đích thân tới mời, hắn cũng không muốn làm trò múa may trước mặt bao nhiêu quần thần.
Mọi người ở đây đều cảm thấy được mở rộng tầm mắt, về kinh đô có thể khoe khoang tới tận năm sau. Chỉ là ngọn nguồn chuyện này khó mà nói nổi.
Làm khó Thái tử giải thích giấu đầu hở đuôi, bọn họ đương nhiên muốn cổ động. Phó sử binh bộ thị lang Lý Huyền Đồng - người đảm đương chuyến đi này, vội nói:
Bộc có thể may mắn thấy được phong thái của điện hạ, đúng là vinh hạnh lớn lao.
Uất Trì Việt nói:
Cô còn có rất nhiều việc phải làm, xin lỗi không tiếp được nữa. Chư vị cứ thoải mái tận hứng đi.
Dứt lời liền ra khỏi Hương Tuyết lâu.
Ngũ hoàng tử, Thẩm Nghi Thu cùng một đội thân vệ đi theo.
Trở lại trong viện, Ngưu nhị lang mới nãy giả làm thị vệ lập tức quỳ "phịch" một tiếng xuống đất, không nói hai lời liền liên tục khấu đầu ba lần, sau đó ngẩng đầu, trong mắt lệ quang lấp lánh:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-nang-van-vo-vi-nhu-truoc/chuong-253.html.]
Điện hạ có việc gì mà cần dùng tới thảo dân thì xin cứ việc phân phó, dù thảo dân có phải thịt nát xương tan cũng nhất định báo đáp ân đức của điện hạ.
Uất Trì Việt nhận phần đại lễ của hắn, đối với hắn nói:
Ngươi cùng mấy vị huynh đệ khác, sau này có tính toán gì không?
Ngưu nhị lang nghe vậy liền sững sờ. Hắn trong cơn nóng giận mới chạy vào rừng làm cướp, một lòng chỉ nghĩ muốn thay nữ nhi báo thù rửa hận. Chỉ biết có hôm nay nhưng chưa chắc có ngày mai, đã bao giờ nghĩ tới về sau đâu?
Hắn trầm mặc một hồi mới nói:
Thảo dân đả thương hạ nhân Tào phủ, sáng sớm ngày mai sẽ tới quan phủ đầu thú.
Uất Trì Việt gật gật đầu:
- Về sau thì sao?
Ngưu nhị lang không nói gì.
Uất Trì Việt nói:
Đợi án của Tào Bân thẩm tra xử lý xong xuôi, một lần nữa sẽ cấp lại hộ khẩu, trả lại đất, các ngươi cũng có thể trở về làm ruộng. Nhưng cô thấy thân thủ của ngươi cũng không tệ, nếu có chí học võ, thì về sau có thể đi theo cô.
Ngưu nhị lang nghe vậy liền kinh hãi:
Thảo dân thực sự có thể theo hầu điện hạ? Uất Trì Việt gật đầu:
Người đả thương hạ nhân Tào phủ, theo luật thì phải nhận phạt bốn mươi trượng, nhưng xét về lý do ngươi làm thế thì có thể tha thứ được. Cô sẽ dùng bốn mươi cân đồng để chuộc ngươi về, đợi kiện cáo giải quyết xong xuôi, hãy tới Linh Châu tìm cô.
Ngưu nhị lang cuống quýt dập đầu tạ ơn, Uất Trì Uyên cười nói:
Ngưu huynh, về sau chúng ta có thể thường xuyên gặp mặt rồi. Uất Trì Việt liếc hắn một chút:
Tội của ngươi ta còn chưa thèm tính đâu.
Hắn lại hỏi như Ngưu nhị lang:
Những người còn lại ngươi cũng hỏi một chút, xem họ muốn tòng quân cùng ngươi hay là về quê làm ruộng.
Ngưu nhị lang đáp ứng một tiếng, liền lập tức cáo lui ra ngoài.
Trong sảnh chỉ còn lại Uất Trì Việt, Thẩm Nghi Thu, Ngũ hoàng tử cùng mấy tên thân vệ.
Thẩm Nghi Thu cười nói:
Điện hạ múa kiếm uy phong, vang dội bốn phía, thật khiến lệnh thiếp mở rộng tầm mắt.
Sắc mặt Uất Trì Việt hơi lộ ra vẻ xấu hổ, hắng giọng một cái:
- Lúc nãy là tình thế cấp bách, ta bất đắc dĩ...
Thẩm Nghi Thu đương nhiên sẽ không vạch trần hắn, hơi mỉm cười nói:
Làm khó điện hạ, nhưng thật ra thần thiếp cũng là nhân cơ hội đó mà nhìn một lần cho đã mắt, quả thực thấy hổ thẹn.