Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

TRỌNG SINH NÀNG VẪN VÔ VỊ NHƯ TRƯỚC - Chương 258

Cập nhật lúc: 2024-12-20 12:50:14
Lượt xem: 39

Thẩm Nghi Thu nghe xong lời này, âm thầm thở phào một hơi:

Sẽ không làm chậm trễ hành trình chứ? Uất Trì Việt nói:

Mấy ngày trước bôn ba trên sa mạc, người ngựa đều mệt mỏi không chịu nổi, ở đây nghỉ ngơi một hai ngày cũng vừa vặn hợp lý.

Dừng một chút, lại nhướng mày, lời lẽ chính nghĩa nói:

Chẳng lẽ cô lại là người lợi dụng việc công để làm việc riêng? Thẩm Nghi Thu mỉm cười:

Đúng, đúng. Điện hạ anh minh thần võ, lời điện hạ nói đều đúng cả.

Uất Trì Việt liền xông tới cù nách nàng, hai người vừa cười đùa vừa tiến vào phòng ngủ.

Đây là viện tử mà phụ mẫu Thẩm Nghi Thu đã từng ở qua, Uất Trì Việt không dám ở nơi này "ôn lại bài tập" của giáo sư Ngọc Hoàng, chỉ chạm vào môi nàng một chút giống như chuồn chuồn lướt nước rồi lập tức rời đi.

Tắm rửa thay quần áo xong xuôi, hai người nằm ở trên giường. Một ngày hôm nay của Thẩm Nghi Thu vui buồn lẫn lộn, đã thấy buồn ngủ từ lâu, chỉ chốc lát sau đã chìm vào mộng đẹp.

Uất Trì Việt nằm nghiêng người sang, nhẹ nhàng đưa tay ôm nàng vào trong ngực, dùng ánh mắt si mê mà miêu tả lại khuôn mặt của nàng.

Ánh nến yếu ớt bị màn lụa khẽ quét qua một lần, như lời nỉ non ôn nhu của tình nhân.

Thái tử im lặng nhìn hồi lâu, không biết tại sao lại không buồn ngủ.

Hắn rón rén vén góc chăn lên, khoác áo bước xuống giường rồi đẩy cửa đi vào trong đình.

Đêm lạnh như nước, trăng lạnh như sương.

Uất Trì Việt túm chặt áo lông cừu, ngồi xuống bên cạnh giếng nước hình bát giác, mượn ánh sáng leo lét của ngọn đèn chập chờn mà nhìn xung quanh đình viện.

Sân chỉ có một lối vào, một gian phòng ngủ, đồ vật được cất giữ trong một gian sương phòng riêng, ba mặt có hành lang bao bọc, dưới cửa trồng vài khóm trúc nhỏ cùng cỏ huyên*. Ngôi nhà nho nhỏ vừa nhìn qua một lần là thấy hết tất cả, gần như muốn khen cũng chẳng có gì để khen.

Thời cổ, cỏ huyên còn được dùng để đại diện cho người mẹ, người phụ nữ trong gia đình; cây xuân là người cha, cỏ huyên là người mẹ. Cỏ huyên thường được trồng ở căn phòng phía Bắc, theo quy định thời xưa, phía Bắc là nơi ở của phụ nữ trong nhà.

Nếu đổi lại là trước kia, hắn nhất định sẽ không hiểu vì sao, Thẩm tam lang thân là thứ sử một châu, tại sao chính viện to rộng thoải mái không chịu ở, lại muốn chen chúc ở tiểu viện chật chội nhỏ hẹp này.

Nhưng hôm nay, hắn có thể hiểu được tâm trạng của nhạc phụ rồi.

Nếu không phải sinh ra trong gia đình đế vương, có thể có một thế giới nhỏ sinh động thế này, cùng chung sống với tiểu Hoàn, sinh một bầy hài tử, nuôi một Nhật tương quân nữa...

Hắn bị suy nghĩ này của bản thân làm cho giật mình, cười tự giễu một tiếng, đứng dậy xoay người trở về phòng.

Sáng sớm hôm sau, Uất Trì Việt đánh thức Thẩm Nghi Thu:

- Dậy đi tiểu Hoàn, chúng ta đi dạo ở chợ bên bờ sông đi.

Thẩm Nghi Thu dụi dụi đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ, nhìn ra hướng bên ngoài rèm cửa, chỉ thấy trong phòng vẫn là một mảnh tối đen, không khỏi buồn bực:

- Phiên chợ bên sông không có mở sớm như vậy...

Uất Trì Việt bế nàng từ trong chăn ra, dùng áo khoác của mình quấn kín người nàng, đỡ lấy thân thể lung lay sắp đổ của nàng:

Nếu nàng còn không nhanh, tí nữa Ngũ lang tỉnh lại, nhất định sẽ càn quấy đòi đi theo.

Thẩm Nghi Thu dở khóc dở cười:

Vậy cho hắn đi cùng là được. Uất Trì Việt c.h.é.m đinh chặt sắt nói:

Không được, mang theo hắn thì chúng ta làm sao đi chơi được.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-nang-van-vo-vi-nhu-truoc/chuong-258.html.]

Rửa mặt xong, hai người cải trang mặc lại trang phục sĩ tử đi thi hồi mới tới Khánh Châu vào. Giả thất, Giả bát cùng Thiệu Trạch với mấy tên thân vệ giả làm người hầu, một đoàn người cứ thế đi ra khỏi viện tử.

Tới ngoại viện, người hầu đánh xe ngựa chạy tới. Uất Trì Việt vén màn xe lên, một chân vừa mới bước lên xe, liền phát hiện ở một góc vắng vẻ trong toa xe có một bóng đen đang ngồi.

Cái bóng kia động đậy, ngáp một cái, uể oải nói:

A huynh, a tẩu. Các người tới rồi? Ngũ lang đợi mọi người đã lâu...

Mặt Uất Trì Việt tối sầm:

Sao ngươi lại ở chỗ này? Uất Trì ngũ lang nói:

Hôm nay là Thượng tị, ta biết nhất định a huynh sẽ dùng trăm phương ngàn kế để thoát khỏi ta, huynh cùng a tẩu hai người sẽ ra ngoài vui chơi sung sướng. Hừ, nghĩ hay thật! Vì vậy từ lúc trời còn chưa sáng ta đã tới trong xe này chờ các người rồi.

Uất Trì Việt thẹn quá hóa giận, đang muốn ném hắn ra khỏi xe,

Thẩm Nghi Thu lại nói:

Điện hạ để Ngũ lang đi cùng chúng ta đi, thêm người thêm vui. Không đợi Thái tử nói gì thêm, Uất Trì Uyên đã kêu lên:

A tẩu thật tốt, a tẩu đúng là Bồ tát sống, ta đã sớm biết trong nhà này a tẩu là người quyết định mà. Đại ân đại đức của a tẩu, Ngũ lang không thể báo đáp. Nguyện đời sau kết cỏ ngậm vành để báo...

Lời còn chưa dứt, cái trán đã bị a huynh Thái tử của hắn búng một cái. Hắn bị đau, liền kêu lên mấy tiếng "ai da, ai da".

Uất Trì Việt không còn cách nào, chỉ có thể mang theo con người phiền phức vướng víu này lên đường cùng.

Đoàn người đi tới bờ sông Ninh, mặt trời vừa nhô lên khỏi mặt nước. Ánh bình minh phản chiếu dưới dòng sông tỏa ra ánh sáng lung linh, xán lạn như gấm.

Theo phong tục Ninh Châu, mỗi khi tới gần Thượng tị, thương nhân ở trong thành sẽ tới hai bên bờ sông để dựng lán, lều trại lên làm thành cửa hàng, rất nhiều gian hàng lộng lẫy sặc sỡ cứ san sát nối tiếp nhau. Lại có người chơi trội, thuê hẳn một con thuyền ở trên bến đò. Họ chuẩn bị trà rượu hoa quả cùng đồ ăn, sau đó làm thành một quán trà, quán rượu ngay trên dòng sông.

Các lều trại cùng thuyền ghe liên tục nối tiếp nhau hơn mười dặm liền, cả thành xa gần đều biết đến phiên trợ bên sông.

Lúc bọn hắn đến thì thời gian vẫn còn sớm, đám thương nhân vẫn đang bận rộn dựng lều treo màn lên.

Một đoàn người dạo bước dọc theo bờ sông, làn gió thanh thuần trộn lẫn với chút mùi tanh nhàn nhạt của nước rót thẳng vào phổi.

Uất Trì Uyên đột nhiên cau mày, hít hít mũi một cái, hai mắt bỗng chốc sáng lên:

- Bánh nướng!

Hắn vừa nói xong lời này, tất cả mọi người cũng phân biệt ra được từ trong mùi của gió lạnh có một cỗ mùi thơm ấm áp. Là mùi của bánh nướng cùng thịt dê trộn lẫn lại với nhau.

Uất Trì Việt liếc hắn một chút:

- Cái mũi còn thính hơn so với Nhật tương quân của cô.

Nói vậy nhưng cũng không nhịn được mà động dậy ngón trỏ. Mặc dù trước khi ra cửa đã dùng xong đồ ăn sáng, nhưng vừa mới sáng ra cũng chả có khẩu vị gì, chỉ mới ăn được nửa bát cháo. Lúc này mới cảm thấy đói bụng.

Một đoàn người lần theo mùi thơm của bánh, tìm được một chiếc thuyền hoa, quả nhiên gặp được một người Túc Đặc đang nướng bánh ở đuôi thuyền, bên cạnh còn có một nữ nhân người Hồ đang nấu trà hoa. Nhìn thấy mấy người mặt mày hớn hở, sáng sớm đã được khai trương, đúng là điều tốt lành vô cùng lớn.

Mấy người gọi hai đĩa bánh cùng mấy ấm trà hoa, bảo chủ cửa hàng cắt bánh thành những lát nhỏ, rồi leo lên thuyền, ngồi vây quanh lại một chỗ, vừa uống trà ăn bánh, vừa nhìn cảnh tượng nhộn nhịp bận rộn bên bờ sông.

Mặt trời dần dần lên cao, đám lái buôn đã dọn xong hàng hóa. Người trong thành cũng bắt đầu đổ dồn về sát mép nước. Trong lúc nhất thời, hai bên bờ sông Ninh huyên náo ồn ào tiếng người nói ngựa hí, xen lẫn với tiếng nhạc hỗn độn. Vô cùng náo nhiệt.

Uất Trì Việt buông chén trà đã thấy đáy xuống, nói với Thẩm Nghi Thu:

- Chúng ta đi dạo chút đi.

Uất Trì Uyên cũng không kịp chờ đợi mà đứng thẳng người lên, chỉ vào một chỗ ở bên bờ bên kia nói:

- Bên đó có sân khấu kìa, chúng ta đi xem họ diễn xiếc đi!

Loading...