TRỌNG SINH NÀNG VẪN VÔ VỊ NHƯ TRƯỚC - Chương 259
Cập nhật lúc: 2024-12-20 12:51:24
Lượt xem: 43
Lên bờ, Uất Trì Uyên liền muốn qua cầu đi sang bờ bên kia để xem diễn xiếc.
Uất Trì Việt rũ tay áo xuống, khịt mũi coi thường:
Trường An cũng không phải là không có, ngươi chạy cả đoạn đường xa tới đây chỉ để xem diễn xiếc hả?
Lại liếc đệ đệ một chút:
- Ngươi được lắm đấy, Uất Trì ngũ lang.
Lời còn chưa dứt, hắn đã nhìn thoáng qua Thẩm Nghi Thu, chỉ thấy ánh mắt nàng sáng long lanh, hình như có vẻ rất chờ mong. Uất Trì Việt lúc này mới nhớ ra, từ nhỏ nàng đã bị Thẩm lão phu nhân quản giáo, lúc ở Trường An chắc cũng không có cơ hội được đi xem diễn xiếc. Hắn liền lập tức đổi giọng:
Linh Châu nằm ở biên cảnh, phong tục cũng khác với kinh đô. Diễn xiếc ở đây không biết có gì độc đáo, cho nên đi xem một chút để mở mang tầm mắt cũng được.
Uất Trì Uyên hướng về Thẩm Nghi Thu làm cái vái chào:
- Hưởng ké hào quang của Lâm huynh.
Dứt lời không đợi nghe a huynh Thái tử giáo huấn, đã chạy như bay về phía cây cầu bắc qua dòng sông trước mặt. Hắn chạy đến đầu cầu, hái một cành liễu nhỏ, vừa đi vừa thỉnh thoảng đạp chân vào lan can bằng đá.
Uất Trì Việt ở phía sau nhìn thấy, tức giận nói:
- Không thể rảnh rang nổi một khắc.
Trên cầu người đông như mắc cửi, xe như rồng rắn nối đuôi nhau.
Qua cầu, tất cả mọi người đều đồng loạt đổ dồn về phía sân khấu kịch mà đi.
Uất Trì Việt cách ống tay áo nắm c.h.ặ.t t.a.y Thẩm Nghi Thu, thấp giọng nói:
- Đi sát vào ta. Ở đây nhiều người, cẩn thận kẻo lạc.
Thẩm Nghi Thu thân mang nam trang, lúc này hai nam tử ở giữa ban ngày ban mặt lại tay trong tay, nhìn thế nào cũng thấy rất kì quái. Nhưng Thẩm Nghi Thu cũng tùy ý để hắn nắm, không rút tay về.
Bọn hắn bị biển người xô đẩy, phảng phất như hai chiếc lá cây đang trôi theo dòng sông.
Uất Trì Việt dứt khoát đưa nàng ôm vào trong ngực, dùng hai tay ngăn cách với bên ngoài tạo ra một thế giới an toàn nhỏ.
Người ngựa xung quanh ồn ào náo nhiệt, nhưng trong cái ồn ào lại có một loại yên tĩnh khác biệt. Uất Trì Việt chợt cảm thấy như trên đời này hình như chỉ còn lại hai người bọn họ, trong lòng bỗng dâng lên vô vàn nhu tình cùng yêu thương.
Thẩm Nghi Thu đã có chút hối hận, lại lo lắng cho Uất Trì Uyên đang đi ở đằng trước. Đứa trẻ này mặc dù thông minh khôn khéo, nhưng đến cùng vẫn là một đứa trẻ con.
Thật vất vả mới chen được đến trước sân khấu kịch, trên đài đang biểu diễn tiết mục Cá chép hóa rồng.
Chỉ thấy người biểu diễn mặc một bộ y phục màu đỏ, trong tay đang lắc lắc một chuỗi kim linh*, một con linh miêu** ở dưới đang nhảy nhót không ngừng theo tiếng chuông ngân.
*là một loại pháp khí dùng đánh lên trước bàn Phật khi tụng kinh; được chế bằng loại đồng xanh, đồng đỏ. Loại pháp khí này còn có tên là Kim Cang Linh (金剛鈴), Kim Linh, hình như cái chuông, bên trong có treo quả cầu đồng.
Linh miêu - theo truyền thuyết - là một loại "mèo ma", được sinh ra từ cuộc hôn phối "rừng rú" ngẫu nhiên và hiếm có giữa con mèo cái đen tuyền với một con rắn hổ.
Đặc điểm của linh miêu là rất thích ăn trứng gà sống, thích rình bắt và cắn cổ gà cho đến c.h.ế.t rồi nhai xương luôn. Nó lớn lên nhanh hơn nhiều so với đồng loại, càng lớn móng vuốt của nó càng dài, càng bén nhọn như dao, đặc biệt đôi mắt thường toát lên những tia nhìn dữ tợn, đầy ma lực.
Đột nhiên, kim linh tuột khỏi tay, vạch ra một đường vòng cung ở giữa không trung rồi rơi vào trong nước sông. Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, linh miêu cũng "tõm" một tiếng nhảy xuống sông theo, sau đó lặn vào đáy nước không rõ tung tích.
Trong đám người lập tức phát ra tiếng trận kinh hô. Đúng lúc này, một con cá chép đỏ nhảy ra từ chỗ nước linh miêu vừa chui xuống, chuỗi kim linh bị rơi cũng đang được treo trên đuôi cá chép.
Cá chép nhảy vọt không ngừng ở trên mặt nước, lúc đầu giọt nước văng khắp nơi. Không bao lâu sau, mặt nước dần dần nổi sương mù, sương mù càng ngày càng dày đặc, cho tới khi hoàn toàn nhấn chìm hết đuôi cá chép, tiếng chuông kia cũng theo đó mà ngừng.
Đám người vây xem đều tập trung nín thở, người biểu diễn trên sân khấu đánh ra mấy hồi trống con, tiếng trống càng lúc càng dày đặc như mưa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-nang-van-vo-vi-nhu-truoc/chuong-259.html.]
Thẩm Nghi Thu chưa từng xem qua ngư long diễn hí, dù biết chỉ là ảo thuật, nhưng trái tim vẫn không nhịn được mà treo cao lên, vô thức nắm c.h.ặ.t t.a.y Thái tử.
Khóe miệng của Uất Trì Việt tràn đầy ý cười, ghé sát vào tai nàng nói:
- Nhìn cho kỹ, cá chép sắp hóa rồng rồi.
Dù rằng Thẩm Nghi Thu nghe tên cũng đã đoán ra được đại khái, nhưng bị hắn nói thẳng tuột ra như vậy, không khỏi cảm thấy tức giận. Nàng quay đầu nghiêng người liếc hắn một cái, thấp giọng nói:
- Điện hạ khi dễ người khác quá đấy.
Đúng lúc này, sương mù bỗng nhiên tan đi, một đầu rồng cực lớn dài tám thước nhảy vọt lên khỏi mặt nước, nhe nanh múa vuốt, gào thét gầm rú rồi lại bay thẳng vào trong mây xanh.
Ngay khi bóng rồng biến mất trên bầu trời, một chuỗi kim linh cũng đồng thời rơi xuống. Người biểu diễn nhẹ nhàng nhảy lên, đem kim linh tiếp nhận trong tay.
Hai mắt Thẩm Nghi Thu trợn tròn, nhịn không được mà lên tiếng cảm thán.
Uất Trì Việt bị chọc cười bởi bộ dáng chưa hiểu sự đời này của nàng.
Người biểu diễn hướng dám người xung quanh thi lễ, đám người vây xem liền ném lên đài mấy đồng tiền xu.
Thẩm Nghi Thu cũng móc từ trong túi bên hông ra một thỏi bạc, muốn ném về phía sân khấu. Ai ngờ nàng ném thấp quá, thỏi bạc đụng vào thành sân khấu rồi nhảy lên, rơi vào trong bụi cỏ, sau đó bị người nhanh tay lẹ mắt nhặt mất.
Uất Trì Việt cười "phụt" một tiếng, Thẩm Nghi Thu thì buồn bực không thôi. Nàng lại lấy từ trong túi ra một thỏi khác, dùng lực
ném thẳng lên đài. Nhưng lần này lại ném quá tay, thỏi bạc trực tiếp bay luôn qua sân khấu, "tõm" một tiếng rơi vào nước sông.
Thái tử cười nghiêng ngả, Thẩm Nghi Thu thẹn quá hóa giận.
Uất Trì Việt cười một trận xong, mới lấy từ trong túi của mình ra một thỏi bạc ném về phía sân khấu. Chỉ nghe thấy vang lên một tiếng "keng", thỏi bạc vừa vặn rơi vào trong rương của người biểu diễn kia. Đám người nô bộc hô lên từng trận âm thanh ủng hộ.
Thẩm Nghi Thu vừa bực mình vừa buồn cười, cái tật thích khoe khoang của tên dở hơi này chắc trị cả đời cũng chẳng hết được.
Người biểu diễn ôm linh miêu xuống khỏi sân khấu, đổi thành một người mặc Hồ phục. Thiếu niên tay cầm trường kiếm đi lên đài, nhảy một điệu múa hoàn kiếm.
Thẩm Nghi Thu không đợi hắn nói một đoạn văn chương dài dằng dặc bằng chữ "Hoàn" đã nhanh nhẹn ra tay trước:
Bài kiếm pháp này mà so với Lưu huynh thì đúng là còn kém xa. Uất Trì Việt nhéo vào eo nàng một cái không nặng không nhẹ:
Dám chê cười ta, ngày sau nhất định sẽ khiến nàng phải cầu xin ta.
Thẩm Nghi Thu bị hắn nhéo đúng chỗ ngứa, cũng không dám cười nữa, chỉ nghiêm túc nhìn màn biểu diễn trên sân khấu.
Tiếp theo là các tiết mục bình thường như Đạp diêu nương, tìm con, múa ngựa, đều là những thứ kiếp trước Thẩm Nghi Thu đã từng xem qua. Không bao lâu sau, nàng cũng không có hứng muốn xem nữa.
Uất Trì Việt thấy nàng che miệng ngáp ngắn ngáp dài, liền nói:
Chúng ta đi dạo quanh bờ sông Ninh xem có món gì ngon để ăn không đi?
Thẩm Nghi Thu nói:
- Nhỡ Ngũ đệ không tìm thấy chúng ta thì làm sao...
Lời còn chưa dứt, Uất Trì Việt đã nắm tay nàng chen vào đoàn người bên ngoài:
Thừa dịp đang đông người phải đi nhanh lên, chậm chút thì không thoát được hắn đâu.
Ngừng một chút nói tiếp:
- Có thị vệ đi theo hắn rồi, không cần lo lắng.
Hai người xuyên qua đám người, nắm tay chậm rãi đi dọc theo bờ sông.