Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

TRỌNG SINH NÀNG VẪN VÔ VỊ NHƯ TRƯỚC - Chương 261

Cập nhật lúc: 2024-12-20 12:52:22
Lượt xem: 41

Hôm sau, Thái tử cùng đoàn người chuẩn bị lên đường.

Uất Trì Việt muốn tới Sóc Phương để kiểm tra tình hình quân doanh trước, sau đó mới đi Lương Châu.

Hắn khăng khăng để lại một ngàn kỵ binh ở phủ Linh Châu, một đám thân vệ thành thạo cưỡi ngựa, b.ắ.n cung như Giả thất Giả bát cũng nhận mệnh bảo vệ Thái tử phi.

Thiệu Trạch là biểu huynh của Thái tử phi, đương nhiên cũng phải ở lại.

Ngoài ra, Ngưu nhị lang cùng hơn năm mươi tên "sơn tặc" theo hắn tòng quân cũng lưu lại Linh Châu, được sắp xếp trong cấm quân.

Trước khi đi, Uất Trì Việt gọi hai huynh đệ Giả thị, Thiệu Trạch, Ngưu nhị lang cùng với một ngàn tướng lĩnh tinh nhuệ, Vũ lâm trung lang tướng Chu Tuân đến trước mặt, mắt nhìn Thẩm Nghi Thu, hướng mọi người nói:

Các ngươi phải cố gắng hết sức bảo vệ chu toàn cho Thái tử phi. Lúc cô không có ở đây, mọi chuyện đều nghe theo Thái tử phi phân phó.

Giả thất Giả bát đã biết phân lượng của Thái tử phi trong lòng Thái tử, lại từ vụ án của Tào Bân mà nhìn ra năng lực của Thái tử phi, nên vô cùng trịnh trọng hành lễ:

- Bộc xin tuân theo mệnh lệnh của điện hạ.

Đêm qua Ngưu nhị lang mới biết được "nam sủng" của Thái tử hóa ra lại là Thái tử phi đương triều, một chút khúc mắc nhỏ trong lòng cũng đã tan thành mây khói, lúc này lập tức ôm quyền nói:

Bộc cho dù có phải c.h.ế.t cũng nhất định sẽ bảo hộ nương nương chu toàn.

Uất Trì Việt khẽ gật đầu, lại liếc mắt nhìn Trung lang tướng quân

Chu Tuân, thản nhiên nói:

- Chu tướng quân chưa nhìn thấy Thái tử phi phải không?

Chu Tuân giật giật khóe miệng, thi lễ một cái với Thẩm Nghi Thu:

- Mạt tướng bái kiến Thái tử phi nương nương.

Thái độ có chút lấy lệ, dù không tính là kiêu căng, nhưng tuyệt đối cũng không thể coi là kính cẩn.

Thẩm Nghi Thu đánh giá hắn một chút, chỉ thấy võ tướng trẻ tuổi này có làn da đen bóng, mũi thẳng mắt sâu, mày kiếm sắc bén tới tận thái dương, vô cùng tuấn lãng.

Chỉ là đôi mắt không phải đôi mắt, cái mũi không phải cái mũi. Ánh mắt hắn nhìn nàng lạnh như băng, giống như nàng là một món đồ sứ trân quý nhưng lại vô dụng, yếu ớt.

Chính xác là Chu Tuân không hề hài lòng đối với quyết định của Thái tử, hắn cũng không biết Thái tử phi đã làm được những gì trong vụ án của Tào Bân. Hắn chỉ thấy, ngay từ đầu Thái tử không nên đem theo nữ nhân đi cùng làm gì. Không những vô dụng, mà còn tăng thêm phiền phức.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-nang-van-vo-vi-nhu-truoc/chuong-261.html.]

Nhỡ chẳng may người Thổ Phiên chơi trò lừa gạt, Lương Châu xảy ra chuyện, vậy Thái tử làm sao bây giờ?

Hết lần này tới lần khác Thái tử cứ khăng khăng cố chấp, để lại ngàn người tinh nhuệ nhất trong những người tinh nhuệ, ngay cả người làm thống soái như hắn cũng bắt ở lại.

Hắn thân là Vũ trung lâm lang tướng, lại còn là phó tướng quân của chuyến đi lần này. Vậy mà không thể đi đường hộ tống Thái tử, lại phải ở đây nghe một vị phụ nhân phân công, không biết trong lòng đồng đội đã cười nhạo hắn tới mức nào rồi.

Đừng nói là hắn, đến ngay binh sĩ dưới trướng cũng không khỏi cảm thấy chán nản.

Nhưng lệnh quân khó có thể trái, chính là cho dù trong lòng có không tình nguyện đến đâu đi nữa, nhưng Thái tử đã lên tiếng, hắn cũng chỉ đành lĩnh mệnh, hướng Thẩm Nghi Thu thi lễ một cái:

- Mạt tướng bái kiến Thái tử phi nương nương.

Uất Trì Việt nhìn thấy bộ dáng này của hắn, liền biết trong lòng hắn có điều bất bình. Quan lại trong cấm vệ quân nam bắc đa số đều là con nhà quyền quý, Chu Tuân cũng không ngoại lệ. Người này dũng mãnh thiện chiến, có dũng có mưu, lại trung thành tuyệt

đối. Chỉ tiếc là có chút tự cao tự đại, cái tôi trong người quá lớn. Nhưng xét về cơ bản thì khuyết điểm vẫn không thể che giấu được hết những ưu điểm lớn kia.

Hắn âm thầm thở dài một hơi, cho thị vệ lui ra ngoài hết, chỉ giữ lại có một mình hắn rồi trịnh trọng nói:

Chu khanh, cô để ngươi hộ vệ Thái tử phi, chính là đem chính tính mệnh của bản thân phó thác cho ngươi đấy. Ngươi có hiểu chưa?

Chu Tuân không ngờ Thái tử sẽ nói như vậy, trong lòng hơi kinh ngạc, chần chờ một lát mới nói:

- Thuộc hạ rõ rồi, thuộc hạ nhất định sẽ hoàn thành sứ mệnh.

Uất Trì Việt biết mình không thể nào chỉ dùng năm ba câu mà thể khiến hắn buông bỏ thành kiến trong lòng được, chỉ cần để hắn hiểu được tầm quan trọng của nhiệm vụ này, khiến hắn không thể buông lỏng cảnh giác là được rồi.

Đợi Chu Tuân đi ra, Uất Trì Việt liền hạ lệnh chuẩn bị lên đường.

Trước khi xuất phát, Thẩm Nghi Thu đưa tiễn hắn ra tận ngoại ô.

Uất Trì Việt xuống xe ngựa, bước đến bên cạnh nàng. Thời khắc sắp chia tay, dường như có hàng ngàn hàng vạn lời nói đang tranh nhau muốn tuôn ra khỏi cổ họng, thế nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu.

Thẩm Nghi Thu chỉnh đốn lại trang phục hành lễ:

- Điện hạ bảo trọng.

Uất Trì Việt cúi đầu nhìn sâu vào đôi mắt nàng, chỉ thấy hai mắt nàng sáng ngời long lanh, giống như ánh hoàng hôn lặng lẽ lặn xuống dòng sông Ninh hôm ấy.

Hắn cơ hồ không thể nhịn nổi mà muốn đem nàng ôm vào lòng, bế lên xe ngựa rồi mang đi cùng.

Loading...