TRỌNG SINH NÀNG VẪN VÔ VỊ NHƯ TRƯỚC - Chương 262
Cập nhật lúc: 2024-12-20 12:52:24
Lượt xem: 37
Nhưng mà trước mắt bao người, hắn không thể làm gì được. Thậm chí chẳng thể nắm tay nàng, cũng không thể vén những sợi tóc mai của nàng ra sau tai, chỉ có thể nhìn những sợi tóc ấy theo gió bay lên, hòa vào ánh nắng ban mai của tháng ba.
Một lúc sau, hắn mới mới miễn cưỡng buộc bản thân dời mắt đi, thấp giọng nói:
Ngày sau gặp lại, Lâm đãi chiếu nhất định phải bảo trọng. Thẩm Nghi Thu mím môi cười một tiếng, cúi đầu khom lưng:
Bộc cung tiễn điện hạ.
Quan viên đi theo không rõ nội tình, chỉ biết Thái tử để "nam sủng" ở lại Linh Châu, còn lưu lại một ngàn kỵ binh hộ vệ. Mỗi người cũng có suy nghĩ riêng của bản thân, nhưng tuyệt đối không dám nói ra khỏi miệng.
Uất Trì Việt cũng coi như không biết, chỉ nhìn Thẩm Nghi Thu thật lâu, sau đó lên xe ngựa.
Uất Trì Uyên liền nháy mắt với Thẩm Nghi Thu:
Lâm huynh, chờ ta đi Lương Châu về sẽ đem rượu ngon tới cho huynh.
Lời còn chưa dứt, Uất Trì Việt đã vén màn xe lên thò đầu ra ngoài:
- Nói đủ chưa?
Uất Trì Uyên phồng má, bất đắc dĩ cười một tiếng, lập tức leo lên xe.
Thẩm Nghi Thu đứng bên trái đường, cùng một đám tướng lĩnh, thị vệ ở lại nhìn xe ngựa của Thái tử rời đi. Tiếng móng ngựa cùng tiếng chuông xa dần, chỉ lờ mờ thấy được trên đường đi còn ít cát vàng đang bay lên. Thẩm Nghi Thu ngây người đứng nhìn một hồi, lập tức lấy lại tinh thần, nói với đám Giả thất còn đang đứng chờ:
Trở về đi.
-----
Hoàng hôn ngày hôm đó, Thái tử cùng nhóm người đi tới trụ sở quân doanh Sóc Phương.
Trấn thủ quân Sóc Phương La Kế Nghiệp đem tướng sĩ ra ngoài trại đón lấy.
Uất Trì Việt thấy tướng sĩ trong doanh nghiêm túc cẩn trọng, trong lòng âm thầm gật đầu. Vào trướng soái, hắn hạ lệnh mang rượu, thịt dê, tiền tài phân phát ban thưởng cho chúng tướng sĩ. Tiếp
theo liền dò hỏi đám người La tướng quân về tình hình người ngựa, binh lính trong đồn.
Đang trò chuyện, bên ngoài lều trại đột nhiên có thị vệ bẩm báo:
La tướng quân, thánh nhân truyền ý chỉ từ Trường An tới, Trung quý nhân tuyên chỉ đã tới ngoài cửa lều trại.
Uất Trì Việt cùng phó sứ, Binh bộ thị lang Lý Huyền Đồng liếc nhìn nhau, điều nhíu chặt mày lại.
Mấy năm gần đây Hoàng đế rất ít khi hỏi tới sự tình biên quan, lúc này đi vòng qua Thái tử cùng Binh bộ, trực tiếp hạ chỉ cho tổng quân tư lệnh Sóc Phương, không biết lại nghĩ ra chủ ý tồi tệ gì nữa đây.
La tướng quân cũng cảm thấy mười phần ngoài ý muốn. Hắn nhìn thoáng qua thần sắc của Thái tử cùng Lý thị lang, liền biết bọn họ cũng chẳng hiểu chuyện gì. Ánh mắt hắn nhẽ nhúc nhích, đứng dậy nói với hai người:
Điện hạ cùng Lý công ngồi tạm nhé, bộc xin lỗi không thể tiếp được.
Dứt lời liền chỉnh đốn lại y phục, khăn vấn đầu cùng trâm đạo, xong xuôi ra khỏi trướng tiếp chỉ.
Không bao lâu sau, La Kế Nghiệp trở về với thánh chỉ trong tay.
Uất Trì Việt nhìn hắn một cái, chỉ thấy lão tướng chính chiến hết nửa đời người mang khuôn mặt ủ rũ, giữa lông mày hiện lên vẻ tức giận còn chưa tiêu tan.
Trong lòng hắn lập tức chùng xuống, nhưng trên mặt không biểu hiện ra, vẫn mang vẻ mặt điềm nhiên như không có việc gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-nang-van-vo-vi-nhu-truoc/chuong-262.html.]
Lý Huyền Đồng dò xét sắc mặt Thái tử, hỏi:
- La tướng quân, thánh nhân có gì phân phó?
La Kế Nghiệp thở dài một tiếng, đem thánh chỉ trình lên cho Thái tử:
- Mời điện hạ cùng Lý thị lang xem.
Uất Trì Việt tiếp nhận, lướt qua nhanh như gió, sắc mặt cũng càng ngày càng kém.
Dù hắn rất giỏi che giấu cảm xúc, nhưng trong mắt cũng khó giấu được mấy phần bực mình, đem thánh chỉ đưa cho Lý Huyền Đồng.
Lý Huyền Đồng xem xét, không khỏi kinh ngạc:
Thánh nhân, cái này... Quân Sóc Phương cùng quân Hà Tây liên thủ khoảng hai mươi vạn binh, xuất phát tiến về Tây Châu. Chuyện này...
La Kế Nghiệp lúc này đã lấy lại tinh thần, khẽ lắc đầu:
Hành động lần này của Thánh nhân cũng không khó giải thích. Đại Yến ta với Thổ Phiên đã giao chiến mấy năm liên tục, một vùng An Tây cũng chiến tranh loạn lạc. Lần này chúng ta cùng Thổ Phiên nghị hòa, Thánh nhân thứ nhất là lo lắng người Thổ Phiên với An Tây có mưu đồ gì đó, thứ hai cũng là muốn thị uy ý tứ của nước ta.
Lý Huyền Đồng nói:
Nói thì nói như thế, nhưng quân Sóc Phương bên ngoài phải chống lại Bắc Địch, lại nội trấn thủ đô, khống chế hai bên bờ sông dài hơn ngàn dặm, quả thực là trải dài khắp nơi. Bây giờ muốn lập tức điều động hơn mười vạn binh lực tiến về Tây Châu, chưa nói tới lãng phí, mà binh lực của Sóc Phương lại trống rỗng...
Uất Trì Việt nhéo nhéo mi tâm, ngắt lời hắn:
Thánh nhân anh minh, nhất định là có suy tính riêng của mình. Lý Huyền Đồng lúc này đã hiểu ý, khom người nói:
Điện hạ nói rất đúng, là bộc lỡ lời rồi.
Hắn xuất thân là Thái tử, mà lập trường của La Kế Nghiệp lại rất khó nói, vẫn nên cẩn thận một chút thì hơn.
Uất Trì Việt bỏ qua việc này không đề cập tới, làm như không có việc gì mà chuyển đề tài, cùng La Kế Nghiệp trò chuyện về tình hình thế cục của Tây An.
Ăn uống tiệc rượu xong xuôi, hắn trở lại trong trướng của mình. Lúc này mới gọi Lý Huyền Đồng tới, cho lui hết những người không phận sự, chỉ để lại thị vệ đứng ngoài lều canh gác.
Uất Trì Việt vừa pha trà, vừa nói:
Giờ trái phải không có ai, Lý khanh nghĩ như thế nào? Cứ việc nói thoải mái.
Lửa giận lúc đầu của Lý Huyền Đồng đã tắt hơn phân nửa, lúc này chỉ còn bất đắc dĩ:
Hành động lần này của Thánh nhân thực sự là không được sáng suốt, không biết người có dụng ý gì nữa... Thần nghĩ trăm lần vẫn không hiểu được.
Uất Trì Việt cười nhạt một tiếng, ánh mắt giống như gió lạnh đêm xuân bên ngoài trướng Sóc Bắc:
Ta đã sớm biết chuyện của Tào Bân không thể nào cứ như vậy là xong, chỉ nghĩ đơn giản rằng giặc tới thì đánh, nước đến đất chặn, nhưng chưa từng nghĩ xem phải ứng phó với bên trên như thế nào.
Lý Huyền Đồng tính toán thời gian, lúc Hoàng đế hạ ý chỉ này, chắc là sau khi chuyện của Tào Bân được truyền về Trường An.
Hắn lập tức như hiểu ra tất cả. Tào Bân là người của Tiết Hạc Niên, Tiết Hạc Niên lại là thân tín của Hoàng đế. Thái tử không nói lời nào đã tự ý xử trí Tào Bân, Hoàng đế đương nhiên không vui, cho nên muốn tìm địa phương khác để lấy lại danh dự.
Điều động đại quân diễu võ dương oai để khẳng định quyền uy của mình, lại uy h.i.ế.p được người Thổ Phiên, tránh cho Thái tử độc chiếm hết công lao đi nghị hòa lần này.
Sắc mặt hắn đột nhiên trở nên phức tạp. Lúc đầu trong lòng vẫn còn có chút hi vọng, trông cậy Thái tử sẽ viết thư khuyên nhủ Hoàng đế. Bây giờ đã rõ ràng nguyên nhân, liền biết chuyện này không thể xoay chuyển được nữa.
Thái tử xử lý Tào Bân tất nhiên là xuất phát từ công bằng chính nghĩa, nhưng ở trong mắt Hoàng đế, khó tránh khỏi bị nghi ngờ là mua chuộc lòng dân. Nếu còn tiếp tục nhúng tay vào việc quân nữa, nói không chừng Trường An có thể sẽ xảy ra biến cố gì đó.