TRỌNG SINH NÀNG VẪN VÔ VỊ NHƯ TRƯỚC - Chương 263
Cập nhật lúc: 2024-12-20 12:52:25
Lượt xem: 27
Lý Huyền Đồng đã làm quân - thần nhiều năm với Hoàng đế, đối với "lòng dạ bao dung" của ông đều vô cùng rõ ràng.
Hai người đồng thời bưng chén trà lên, nhấp một ngụm, cùng nhìn nhau, đều cười khổ một cái.
Lý Huyền Đồng chỉ có thể nói:
May mà Đột Quyết đã sớm cúi đầu xưng thần, quân Sóc Phương còn dư ra hai vạn binh lực. Ngoài ra Bân Châu cũng đông quân, có thể hỗ trợ Linh Châu phần nào, nên cũng có thể kê cao gối mà ngủ.
Hắn hiểu được lo lắng của Thái tử, khuyên nói:
Để đề phòng vạn nhất, nếu như không may có chuyện gì đó xảy ra, một ngàn kỵ binh tinh nhuệ sẽ lập tức hộ tống Thái tử phi tới Trường An hoặc Lương Châu, nhất định sẽ không để xảy ra sai sót.
Nghe xong lời này, Uất Trì Việt mới có chút thả lỏng. Nhưng nhớ tới Hoàng đế ở Trường An, trong lòng lại chùng xuống.
-----
Sau khi Thái tử rời đi, Thẩm Nghi Thu vốn cho rằng mình sẽ được sống cuộc sống thoải mái an nhàn như chính bản thân đã từng mơ ước, nhưng nàng đã đánh giá thấp sức mạnh của thói quen.
Đời này từ khi gả cho Uất Trì Việt, hai người bọn họ chưa từng xa cách quá ba ngày.
Lúc Uất Trì Việt ở bên cạnh, nàng luôn âm thầm chê hắn phiền phức đáng ghét, chỉ hận hắn không đi khỏi nhà đi, để nàng được thoải mái vài ngày. Nhưng hôm nay hắn đi thật, nàng lại cảm thấy có chút trống rỗng, giống như xung quanh nhiều hơn mấy phần lạnh lẽo.
Đêm ngày Thái tử rời đi đó, nàng nằm ở trên giường, vậy mà lại nằm trằn trọc không ngủ được. Đây đúng là lần ngoại lệ đầu tiên.
Thẩm Nghi Thu tự an ủi chính mình, bản thân đối với tên kia chắc là kiểu tập mãi đã thành thói quen thôi. Đến cái cốc dùng đã quen mà tự dưng biến mất cũng sẽ thấy nhớ, huống chi là một người có thể tung tăng nhảy nhót, biết nói biết cười. Lý do duy nhất để giải thích cho sự khác lạ kia, đó là nàng chưa quen mà thôi.
Nghĩ đến đây, nàng liền bình thường trở lại. Cứ thế trải qua ba ngày, cảm giác không quen quả nhiên đã biến mất. Nhưng trong lòng nàng vẫn có chút không thoải mái, giống như có thứ gì đó đang đè nặng lên người nàng.
Thẩm Nghi Thu liền trăm phương ngàn kế tìm cho mình chuyện gì đó để làm.
Đầu tiên nàng đem các món đồ hiếm lạ hôm mua được ở bờ sông Ninh ra phân chia thành mấy phần, một phần gửi cho nhà cữu phụ ở Lạc Dương, một phần khác thì gửi tới Đông cung cho hai vị lương đệ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-nang-van-vo-vi-nhu-truoc/chuong-263.html.]
Lạc Dương với Trường An thỉnh thoảng cũng có gửi thư tới, Thẩm Nghi Thu nhàn nhã không có việc gì, liền dựa vào ký ức mà viết ra những gì mắt thấy tai nghe trên đường đi vào trong thư, rồi kèm theo ít đồ, gửi cho người thân.
Ngoài ra, Thái tử cũng trích một khoảng thời gian trong lịch trình bận rộn dày đặc của mình để viết thư cho nàng.
Thư của Thái tử có dài có ngắn, nhưng chỉ cần mỗi khi có bức thư dài đến, Thẩm Nghi Thu không cần mở ra cũng biết chắc chắn là Ngũ lại gây ra tai họa tày đình gì đó rồi.
Ngày nào Uất Trì ngũ lang an phận thủ thường, thư của Thái tử cũng chỉ còn vài câu nói ngắn gọn, mang giọng văn thận trọng, đơn giản như:
"Hôm nay đi qua Hoàng Hà, nước sông chảy xiết, thuyền đi gập ghềnh nên chữ viết hơi qua loa, cẩu thả, mong tiểu Hoàn thứ lỗi".
"Hoàng hôn hôm nay đi tới chân núi Hạ Lan, nhìn thấy mặt trời lặn chiếu rọi tuyết đọng trên đỉnh núi, đẹp vô cùng".
"Hôm nay đi vào sa mạc, gặp rất nhiều cồn cát nhỏ, không có chuyện gì đặc biệt xảy ra, nên không biết ghi gì cả".
Thẩm Nghi Thu đọc xong lúc nào cũng bật cười thành tiếng.
Thái tử hình như cũng nhận ra thư của mình quá đơn điệu, mấy ngày sau, trong thư có kèm theo một bức tranh do chính tay hắn vẽ.
Có lúc là trong sa mạc bất ngờ gặp gỡ với thương đội Túc Đặc, có đôi lúc là vầng trăng cô độc trên cồn cát dài miên man. Có khi lại chẳng có gì để vẽ, hắn liền vẽ lại thứ Uất Trì ngũ lang định gửi cho nàng.
Kỹ năng vẽ vời của Thái tử vẫn chẳng có chút tiến bộ nào, trong đầu Thẩm Nghi Thu liền theo đó nghĩ ra một biện pháp giải buồn.
Mỗi khi Thái tử gửi tranh đến, nàng sẽ che kín hết tiêu đề lại, sau đó đoán trước xem thứ hắn vẽ là cái gì. Mười lần thì hết tám lần
là đoán không đúng, mỗi lần như thế nàng đều cười đến nghiêng ngả.
Có bức tranh của Thái tử để giải trí, lại có nhũ mẫu cùng Tố Nga
bên cạnh làm bạn. Lúc nào nhàm chán thì cưỡi ngựa đi ra ngoài thành dạo chơi một chút, những ngày tháng này trôi qua cũng rất vui vẻ, hạnh phúc.
Bất tri bất giác đã bước vào tháng tư, trong thành phồn hoa như gấm, ngoài thành thảo nguyên bát ngát tựa như một mảnh biển xanh.
Hôm nay, Thẩm Nghi Thu thấy nhũ mẫu xách giỏ tre đi ra ngoài, liền biết bà đang muốn đi chợ, nàng liếc mắt nhìn ánh nắng bên ngoài, muốn đi hoạt động tay chân một chút. Nàng nói với nhũ mẫu:
Ma ma chờ chút, ta đi thay bộ y phục khác. Chúng ta cùng nhau ra ngoài dạo chơi một lúc.