Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

TRỌNG SINH NÀNG VẪN VÔ VỊ NHƯ TRƯỚC - Chương 265

Cập nhật lúc: 2024-12-20 12:53:20
Lượt xem: 37

Sắc lệnh đại hôn của Hoàng Thái tử đương nhiên được ban bố cho tất các châu phủ trong thiên hạ, nhưng phần lớn những bách tính có thân phận bình thường đều không biết được gia thế hay thân phận của Thái tử phi.

Nghe xong lời này, xung quanh đều xôn xao hết lên. Ai cũng nói người tốt có phúc riêng, mà cũng chỉ có tiểu nương tử nhà Thẩm sứ quân mới xứng được với Thái tử điện hạ anh minh thần võ thôi.

Khóe miệng Thẩm Nghi Thu bất giác mỉm cười. Nếu mấy câu này mà viết vào thư rồi hồi âm cho Uất Trì Việt đọc, không biết cái đuôi của hắn sẽ vểnh lên tới mức nào nữa.

Mấy người nhiệt tình đứng gần Thẩm đại nương lúc này mới chú

tới hai vị "cháu trai" mi thanh mục tú nhà Thẩm phu nhân, liền ân cần hỏi:

Hai vị tiểu lang quân đã lập gia đình chưa, bên trong phường của chúng ta có vị tiểu nương tử, nhân phẩm gia thế, mọi thứ đều tốt...

Thẩm Nghi Thu cùng Thiệu Trạch đành phải nói:

- Chúng ta đã định ra chuyện hôn sự rồi, làm phiền chư vị.

Mấy người bị vây quanh gần nửa canh giờ, may mà có Thạch chủ tiệm cao giọng rống lên:

Hai vị tiểu lang quân cùng Lý đại nương còn có nhiều việc phải làm, mấy người đừng cản trở họ nữa, tránh hết ra!

Đám đông lúc này mới tiếc nuối mà chậm rãi tản đi.

Ba người khó khăn lắm mới chui ra được khỏi vòng vây của dân chúng nhiệt tình. Trong tay ôm một đống đồ, trong n.g.ự.c cũng có. Rốt cục những đồ cần mua vẫn chưa mua được, đi dạo phiên chợ cũng không thành.

Lý ma ma bất đắc dĩ nói:

Trước kia cũng như vậy đấy, ngay cả hạ nhân của phủ thứ sử chúng ta cũng không dám tự mình đi chợ nữa.

Bà dừng một chút, trong mắt đã có lệ quang lập lòe:

Không nghĩ giờ đã mười mấy năm trôi qua, bách tính Linh Châu vẫn còn nhớ đến sự tốt đẹp của lang quân cùng phu nhân.

Thẩm Nghi Thu cũng vô cùng xúc động:

A da thường hay nói, ông ở Linh Châu sáu năm, cũng không có công trạng gì đáng để khen, chỉ biết cố gắng hết sức làm trọn

chức trách mà một người thứ sử nên làm. Được bá tánh kính yêu tôn thờ thường khiến ông lo lắng khó an, thẹn không dám nhận.

Ba người vừa nói vừa đi về hướng cửa phường.

Còn chưa đi tới cửa nam, đã thấy từ xa có một người đang cưỡi khoái mã chạy tới, trông có mấy phần quen mắt.

Trong nháy mắt người đó đã tới gần, thì ra là Giả thất.

Giả thất ghìm cương ngựa lại, tung người xuống ngựa, vội vàng thi lễ với Thẩm Nghi Thu một cái, hạ giọng nói:

Lâm công tử, Chu tướng quân mời công tử hồi phủ, có chuyện quan trọng cần bẩm báo.

Thẩm Nghi Thu thấy hắn đã rũ bỏ vẻ bất cần đời mọi khi, hai đầu lông mày đều chất đầy vẻ lo lắng, trong lòng nàng lập tức trùng xuống. Biết thị phường là nơi người đến người đi liên tục, không thích hợp để nói chuyện, nhưng nàng vẫn kìm nén không được, nhỏ giọng hỏi:

Lưu công tử xảy ra chuyện gì rồi sao? Giả thất lắc đầu:

Không phải Lưu công tử ở bên kia xảy ra chuyện, nhưng tình hình rõ ràng thì thuộc hạ cũng không biết. Chu tướng quân chỉ bảo thuộc hạ đi tìm Lâm công tử về thôi.

Thẩm Nghi Thu vốn cho rằng Uất Trì Việt ở Lương Châu gặp phải chuyện bất trắc, bây giờ nghe Giả thất nói như vậy, trong lòng bất giác thả lỏng hơn. Nàng ba chân bốn cẳng trèo lên xe ngựa, lập tức kêu nô bộc đánh xe về phủ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-nang-van-vo-vi-nhu-truoc/chuong-265.html.]

Trở lại phủ thứ sử, Thẩm Nghi Thu xuống xe, một khắc cũng không dám trì hoãn, ngay cả trà cũng không có lòng dạ để uống, lập tức gọi người đi mời Vũ lâm trung lang tướng Chu Tuân.

Thái giám nhận lệnh đi thông bẩm mới vừa đi tới cửa sân đã đụng phải Chu Tuân. Thì ra là hắn vừa nghe nói Thái tử phi hồi phủ, đã vội vàng chạy tới đây.

Chu Tuân bước vào chính đường, thi lễ qua loa với Thẩm Nghi Thu:

- Mạt tướng bái kiến Thái tử phi nương nương.

Thẩm Nghi Thu đánh giá hắn một chút, chỉ thấy ánh mắt hắn ủ dột, hai mày nhíu chặt vào nhau, liền biết tuyệt đối không phải việc nhỏ. Nàng lấy lại bình tĩnh hỏi:

Chu tướng quân mời ngồi. Không biết đã xảy ra chuyện gì vậy? Chu Tuân nói:

Khởi bẩm nương nương, mạt tướng nhận được quân báo, Đột Kỵ Thi xâm phạm biên giới, đại quân đã đến Định Viễn.

Thẩm Nghi Thu khẽ giật mình, sau đó nhíu mày lại. Từ khi Đột Quyết đầu hàng với Đại Yến, các bộ đã yên ổn mấy chục năm. Trước đây không lâu vào ngày Tết nguyên đán còn có sứ giả của Đột Kỵ đến dâng hiến cống vật.

Nàng vừa suy nghĩ vừa nói:

Bây giờ là mùa xuân, không có nạn hạn hán. Bắc Địch đột nhiên xâm phạm biên giới, quả thực vô cùng kỳ quặc. Chẳng lẽ là có liên quan tới cuộc đàm phán nghị hòa lần này?

Chu Tuân không ngờ nàng sau khi nghe tin Bắc Địch xâm phạm biên giới xong, lại không hề hoảng sợ, vẫn cùng hắn nghiêm túc thảo luận thế cục biên quan. Trong lòng tuy có ngạc nhiên, nhưng hắn cũng không có kiên nhẫn để cùng một phụ nhân chỉ biết ở trong nhà suốt ngày nói chuyện chính sự, chỉ cau mày nói:

Nương nương không cần hỏi đến những việc này, mạt tướng tới đây là để khẩn cầu nương nương mau chóng để mạt tướng hộ tống người trở về Trường An.

Thẩm Nghi Thu hỏi một đằng trả lời một nẻo:

- Đội quân Đột Kỵ Thi có bao nhiêu người?

Bờ môi Chu Tuân mím lại thành một đường, vẻ bực bội hiện rõ trên khuôn mặt:

- Hồi bẩm nương nương, khoảng chừng mười vạn.

Hắn cho là sau khi Thái tử phi nghe thấy quân địch có hơn mười vạn người, chắc chắn sẽ sợ hãi. Ai ngờ nàng chỉ gật đầu, sắc mặt dù nặng nề, nhưng lại không hề tỏ ra bối rối hay hoảng sợ. Thậm chí đến chén trà cầm trong tay vẫn rất vững vàng.

Chu Tuân bất giác cảm thấy hơi nghi hoặc. Cho dù là hắn lúc nghe được tin quân báo này cũng có chút hoảng hốt thất thố, phải

một lúc lâu sau mới định thần lại được.

Nghĩ lại thì, những phụ nhân chỉ biết ở nhà quanh năm suốt tháng chắc cũng không hiểu mười vạn kỵ binh là như thế nào đâu.

Còn đang nghĩ ngợi, Thẩm Nghi Thu lại nói:

Xin hỏi Chu tướng quân, liệu thành Linh Châu có gặp nguy hiểm gì không?

Chu Tuân còn đang vội điều quân xuất phát, nào có tâm tư giải thích việc này cho một vị phụ nhân, chỉ nói:

Trước mắt thì việc cấp bách nhất hiện giờ là hộ tống nương nương về Trường An.

Thẩm Nghi Thu cũng không so đo việc hắn ngỗ ngược, bình tĩnh nói:

Xin Chu tướng quân thứ lỗi, Linh Châu là một nửa cố hương của ta. Nếu không biết được tình hình rõ ràng, xin thứ cho ta không thể nghe lời.

Nói xong nhấp một ngụm trà rồi ngồi im bất động.

Chu Tuân trầm mặt nhìn nàng chằm chằm, Thẩm Nghi Thu không tránh không né, ánh mắt bình tĩnh mà kiên định.

Loading...