Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

TRỌNG SINH NÀNG VẪN VÔ VỊ NHƯ TRƯỚC - Chương 272

Cập nhật lúc: 2024-12-20 12:55:58
Lượt xem: 14

Đây là ngày thứ tư thành Linh Châu bị công phá, người Đột Kỵ Thi vốn không giỏi tấn công thành, nhưng chủ tướng A Sử Na Di Chân đã từng ở Đại Yến mấy năm, hắn khác với những tướng lĩnh bình thường của Đột Kỵ Thi.

Sống ở Đại Yến mấy năm, hắn đã học trộm binh pháp của Đại Yến. Đặc biệt là binh pháp công thành, hắn hiểu rất rõ cấu tạo đặc điểm và cách sử dụng các phương tiện công thành như xe công thành, hào kiều và xe ném đá.

Tới dưới thành Linh Châu, hắn đổi thành một bộ mặt khác với lúc Đại Yến. Thay vì vội vã tấn công, trước hết hắn cho đại quân đóng trại tạm thời ở ngoài thành trước, sau đó tìm tìm chỗ phòng thủ yếu nhất của thành Linh Châu, rồi lệnh cho dân phu chất đất đá lên, chặt cây cối dựng thành thang mây, nhổ hết cọc buộc ngựa ngoài thành đi.

Tạ thứ sử là người chỉ biết viết văn, làm sao biết cách thủ thành như thế nào. Thêm một đám phụ tá "cùng đường mới đi ôm chân Phật" đọc binh thư, càng xem càng thấy hồ đồ. Chỉ có thể hạ lệnh cho các binh sĩ cố gắng phòng thủ, chờ viện binh tới.

Ngày thường Linh Võ bên kia sông đều do đại quân Sóc Phương trấn giữ, binh lính châu phủ trong thành Linh Châu được đảm bảo an toàn tuyệt đối, nên căn bản chẳng ai có kinh nghiệm đánh giặc. Nghe hai ngàn tàn quân Sóc Phương nói quân binh Đột Kỵ Thi đáng sợ vô cùng, đến chút nhuệ khí cơ bản của một chiến binh cũng tan thành mây khói.

Quân địch lấp đầy chiến hào, dựng cầu hào lên, giống như từng đợt thủy triều liên tiếp ập tới, chuẩn bị vượt qua tường dương mã.

Quân châu phủ thành Linh Châu chưa bao giờ thấy thế trận như vậy, lập tức rối loạn trận cước. Cũng may hai ngàn quân Sóc Phương kia cũng có kinh nghiệm đánh giặc, họ mở cửa thành ra, lấy bức tường dương mã để yểm hộ c.h.é.m g.i.ế.c cùng quân địch, ngăn cản mấy đợt tấn công. Sau ba ngày, đã tổn thất quá nửa.

Tạ thứ sử dù không rành binh pháp nhưng cũng biết ít nhất phải mười ngày nữa quân cứu viện mới chạy tới được, mà quân Sóc Phương chỉ còn không đến một ngàn, những tinh binh có đầy kinh nghiệm chinh chiến sa trường không được nghỉ ngơi tiếp sức, ngã một người là mất đi một người, lại phải luân phiên giao chiến,

sớm đã kiệt sức không chịu nổi, rất nhanh đã không chống đỡ nổi nữa.

Thế tiến công của quân địch càng lúc càng ác liệt, ngoại trừ binh lính bao vây nhiều vô tận như đàn kiến bên ngoài, còn có bó đuốc, tảng đá lớn, xác c.h.ế.t từ trên sườn núi ném vào trong thành.

Khi trái tim của người dân trong thành đao động, trái tim của những người lính cũng vậy.

Trong đầu rất nhiều người đều có một ý niệm đang quay cuồng, có một phụ tá rốt cục nhịn không được nữa, nói thẳng ra khỏi miệng:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./trong-sinh-nang-van-vo-vi-nhu-truoc/chuong-272.html.]

Sứ quân, không thể thủ được đến lúc viện quân tới cứu, không bằng...

Thanh âm càng ngày càng nhỏ, một chữ "đầu hàng" mang theo chút ý lạnh trong gió, nhẹ nhàng kích thích tâm hồn Tạ thứ sự.

Hắn cúi đầu nhìn thoáng qua những tướng sĩ đang dáng giáp lá cà cùng quân địch ở dưới chân thành, những binh lính kia không biết đã trải qua bao nhiêu trận huyết chiến, gần như không còn sức để cầm nổi mạch đao trên tay nữa.

Hắn trông thấy một binh sĩ của quân Sóc Phương, ước chừng chỉ khoảng mười sáu mười bảy tuổi, nửa người toàn là máu. Không biết là m.á.u của hắn hay là của quân địch, mà có lẽ là đủ cả.

Hắn bị năm sáu kỵ binh của Đột Kỵ Thi vây vào giữa, một thanh trường nâu nhọn hoắt dâm thẳng vào n.g.ự.c hắn. Cùng lúc đó, một thanh loan đao cũng đồng thời c.h.ặ.t đ.ầ.u hắn xuống.

Máu tươi tung toé được phản chiếu dưới ánh mặt trời đang lặn, giống như một tấm lụa đỏ chói mắt. Mạch d.a.o trong tay thiếu niên kia rơi xuống đất, thân thể cậu cũng nặng nề ngã xuống.

Tạ thứ sử chậm rãi nhắm mắt lại, một lúc lâu sau mới mở ra. Trong ba ngày này, hắn nhìn thấy quá nhiều m.á.u tươi không cần thiết, quá nhiều sinh mệnh tựa như lá khô tàn lụi mà bay đi.

Cái danh tội nhân thiên cổ này, để hắn tới làm đi.

Tạ thứ sử rốt cục cũng đưa ra quyết định đầu hàng, nhưng cổ lại giống như bị đông cứng, không sao gật đầu được.

Đúng lúc này, chợt nghe bên cạnh có người kêu lên:

- Tạ sứ quân, đó là cái gì?

Không đợi hắn nhìn theo hướng phụ tá đang chỉ, liền nghe thấy tướng sĩ trên tường thành kêu khóc lên:

- Viện binh! Viện binh đến rồi!

Loading...